Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 102
2025-02-12 09:30:26
"Nam chính đã đóng góp rất lớn cho chiến thắng của tổ chức, mà nữ chính đối đầu với nam chính trong trận chiến cuối cùng lại bị thua, bị nam chính dùng súng bắn thẳng vào ngực trái."
Nghe đến đây, ánh mắt của Hình Sâm hơi tối sầm lại, mặc dù đã đoán trước được kết quả, nhưng khi anh thực sự biết được, vẫn cảm thấy hơi nặng nề, giống như khán giả trong rạp chiếu phim lúc đó, mọi người đều bị sốc, tim như bị thắt lại, trong rạp phim vang lên tiếng khóc nức nở.
Có lẽ quan tâm đến cảm xúc của Hình Sâm, Kiều Nại giơ bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vỗ vai anh, ánh mắt đầy khuyến khích và an ủi, người không hề úp úp mở mở, mà tiết lộ bí mật cuối cùng.
Kiều Nại chớp chớp mắt: "Thực ra, nữ chính chưa chết..."
Hình Sâm: "?"
Những khán giả chưa xem phim: "???"
Những người đã xem phim n lần: "Hahaha!"
[Cứu mạng, cười chết mất, vẻ mặt Hình Sâm rất bối rối!]
[Khăn giấy đã chuẩn bị sẵn, kết quả lại nói cô ấy chưa chết!]
[Hahaha, không ngờ tới! Kiều Nại càng ngày càng tinh nghịch!]
Nếu là theo kịch bản thông thường, nữ chính có thể đã chết, giống những cảnh xung đột trong những câu chuyện xưa, hầu hết sẽ là một trong hai nhân vật chính sẽ chết hoặc cả hai cùng chết, nhưng nếu như vậy thì sẽ không có gì mới mẻ, đạo diễn và biên kịch của bộ phim này sau khi thảo luận, đã quyết định mạo hiểm, thử một cách khác.
Kiều Nại: "Nữ chính được nam chính cứu sống, mặc dù thoát khỏi nguy hiểm, nhưng lại mất trí nhớ, mà sau khi thắng lợi, nam chính tự nguyện từ bỏ danh dự, chọn cùng nữ chính đi đến một nơi xa, cả hai ở bên nhau."
Trong lòng nam chính có trách nhiệm lớn, anh ấy đã chiến đấu đến giây phút cuối cùng, nhưng trong lòng anh ấy cũng có tình yêu, khi mọi việc kết thúc, trách nhiệm lớn đã hoàn thành, anh ấy đã chuyển sang bảo vệ tình yêu.
Kết thúc này mang lại cảm giác thoải mái cho người xem, ít nhất là trong lòng khán giả cảm thấy dễ chịu, ngoại trừ một số ít người thích BE, phần lớn khán giả đều vô cùng hài lòng, có thể nói là một kết thúc hoàn hảo, điểm đánh giá của phim tự nhiên tăng vèo vèo.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Hình Trâm suy nghĩ một lúc gật gật đầu, nhưng thật ra anh cực kỳ nhạy bén, anh ta đặt ra một câu hỏi: "Nữ chính thực sự bị mất trí nhớ sao?"
Đối với câu hỏi này, Kiều Nại thần bí lắc lắc đầu, chuyện này khi đó cũng gây ra rất nhiều tranh cãi, thậm chí nhiều người còn xem lại phim n lần để rà soát, không chỉ phát hiện ra nữ chính không bị mất trí nhớ, mà cả phát súng mà nam chính bắn vào nữ chính cũng được tính toán rất kỹ lưỡng.
Kiều Nại: "Nữ chính lớn lên là trái tim nằm bên phải*, cho nên, phát súng của nam chính bắn vào ngực trái không gây chết người, hơn nữa lại không phải là chấn thương ở đầu, làm sao có thể bị mất trí nhớ được?"
(*Trường hợp này trong Y học gọi là situs inversus (đảo ngược nội tạng), trong đó các cơ quan nội tạng, bao gồm cả tim, nằm ở vị trí ngược lại so với bình thường. Trong trường hợp này, tim có thể nằm bên phải lồng ngực. Tình trạng này rất hiếm gặp, chỉ xảy ra ở một số rất nhỏ dân số.)
Đừng nói là mất trí nhớ, chi bằng nói là do nữ chính đã tạo ra một cái cớ để hạ mối quan hệ của cả hai xuống, nếu không thì cứ phải đấu tranh tới mức tôi sống anh chết mới kết thúc sao? Nghĩ thôi cũng đã thấy mệt rồi.
Tóm lại, cả nam chính và nữ chính đều không phản bội trách nhiệm của từng người, cả hai đều đã cố gắng hết sức, sau khi mọi chuyện kết thúc, nam chính cũng vì nữ chính mà hy sinh tất cả, nữ chính cũng hiểu được thắng vua thua làm giặc, tất cả mọi chuyện đã lắng xuống, không còn bận tâm nữa, mà bắt đầu trân trọng cuộc sống hòa bình này, kết thúc như vậy thực sự nhận được rất ít sự chê bai của mọi người.
Cũng làm việc trong ngành giải trí, Hình Sâm nhớ lại bộ phim này, xét từ góc độ kinh doanh, anh chỉ quan tâm đến doanh thu phòng vé và giá trị thương mại mà nó mang lại, mà tập đoàn Tinh Ngu cũng là nhà tài trợ của bộ phim này, bộ phim đã giành được nhiều giải thưởng, trước đây anh đã nghe nói về điều này nhưng không có thời gian tìm hiểu kỹ, bây giờ xem ra, việc doanh thu phòng vé phá kỷ lục cũng không phải là không có lý do.
Lời này của Kiều Nại, cũng đã thành công khơi gợi lại ký ức của nhiều khán giả, mọi người như cùng nhau quay trở lại mùa hè năm ngoái, cùng nhau khóc cười trong rạp chiếu phim.
[Bộ phim này thực sự rất hay!]
[Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn muốn khóc!]
[Tôi sẽ vĩnh viễn giơ cao ngọn cờ HE!]
[Bái phục, như vậy siêu ngầu luôn!]
Trong khi Kiều Nại đang kể về bộ phim cho Hình Sâm nghe, Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha cũng bắt đầu phân chia bữa trưa, hai người nhìn lén nhau, cuối cùng Triệu An Kha cũng cho Nguyễn Ti Anh quả trứng kho đó, bây giờ cũng không còn quan tâm đến cuộc cá cược đó nữa, ít nhất cây lạp xưởng hôm bữa anh ấy còn được ăn một phần ba, còn lần này thì anh ấy không giữ lại gì cho mình cả.
Xuất phát từ góc độ chuyên nghiệp, Triệu An Kha không nói gì, nhưng xuất phát về mặt cá nhân, Nguyễn Ti Anh cũng đang đánh cược xem liệu anh ấy có trả lời lời kịch linh tinh của cô ta không, không cần phải tuyệt tình như vậy, nhưng kết quả cũng không ngoài dự đoán, đối với điều này, Nguyễn Ti Anh đã hiểu nhưng lại khó chịu, vì vậy khi cô ta mang bát mì đi thật xa, đi được nửa đường, còn không quên mang theo quả trứng kho theo, rốt cuộc Triệu An Kha cũng không ăn, cô ta cũng không thể bỏ phí! Cả hai người đã khiến fan hâm mộ trong phỏng livestream cười nghiêng ngả.
[Kha Kha cũng không phải là không có thuốc chữa.]
[Cười chết, lại còn quay lại lấy trứng khôc.]
[Hai người các ngươi có cần phải hài hước như vậy không.]
Tuy nhiên, dù cười, nhưng hai người nhìn nhau vẫn còn giận dỗi, làm người đang ở hiện trường xem, Kiều Nại và Hình Sâm cũng đứng ngồi không yên.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Kiều Nại lập tức xoay người đi về phía Nguyễn Ti Anh, thời điểm đi ngang qua Triệu An Kha, anh ấy chủ động đứng dậy nhường ghế dựa cho Kiều Nại, Kiều Nại liền lấy qua ngồi.
Họ chỉnh là một gói quà trung bình, so với bốn chiếc ghế dựa trong gói quà lớn của nhóm Kiều Nại và Hình Sâm, hai người họ chỉ có hai chiếc ghế dựa, cho Kiều Nại ghế dựa, một là vì phép lịch sự, hai là muốn cô giúp nói vài lời tốt đẹp.
Kiều Nại nghĩ nghĩ, nhận lấy ghế, cô không định làm người hòa giải ngốc nghếch, nhưng con người không nên làm khó chính mình, có ghế không ngồi lại đi ngồi xổm.
Cứ như vậy Kiều Nại xách theo ghế dựa, cô ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Ti Anh, hai người nhanh chóng bắt chuyện, ban đầu Kiều Nại muốn cho Nguyễn Ti Anh một vài quả vải, nhưng lại nhớ lại quy định của tổ tiết mực, ngay cả muốn cho thì cũng phải bí mật.
Nguyễn Ti Anh cũng vô cùng hiểu: "Không sao, em chỉ cần nói cho chị biết chỗ có vải là được, lát nữa chị sẽ qua lấy."
Kiều Nại chỉ đường cho Nguyễn Ti Anh, hai người lại kể cho nhau nghe vài chuyện đã xảy ra trên đảo, đương nhiên, đa phần thời gian là Nguyễn Ti Anh phàn nàn, đặc biệt là khi nói đến trận chiến lạp xưởng, thật sự vừa thảm vừa buồn cười, thì ra cuộc chiến trứng luộc đã không phải lần đầu.
Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Ti Anh nhìn quả trứng luộc trên nắp hộp mì trước mặt, tâm trạng vừa phấn chấn đã lại tụt xuống, trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Có vẻ như cảm nhận được tâm trạng không tốt của Nguyễn Ti Anh, Kiều Nại lập tức dịch ghế lại gần hơn một chút, hai người ngồi sát vào nhau, Kiều Nại cũng nhân cơ hội này lén đưa cho Nguyễn Ti Anh vài quả vải, trên mặt vẫn rất bình tĩnh, không để lộ bất kỳ manh mối gì.
Nhận được vài quả vải tâm trạng khó chịu của Nguyễn Ti Anh lập tức được xoa dịu, trong lòng cảm thấy ấm áp và áy náy, không chỉ vì vài quả vải mà còn vì sự quan tâm của Kiều Nại.
Cô ta nhớ lại khi mới tham gia chương trình, vì để tranh giành sự chú ý và tài nguyên, cô ta đã không để Kiều Nại vào mắt, thậm chí còn nói bóng gió cô vài câu, mặc dù cuối cùng vẫn không thành công, thậm chí Kiều Nại còn ngu ngốc chưa nhận ra, nhưng cô ta thật sự đã làm, chỉ là sau này suy nghĩ ấy đã dần dần phai nhạt.
Một là vì nhìn rõ tình hình, nhận ra Hình Sâm có tình cảm với Kiều Nại, mới đầu Hình Sâm giấu rất kỹ, cộng thêm tin đồn khiến Nguyễn Ti Anh hiểu lầm, kết quả là chưa được bao lâu thì không thể giấu được nữa, phải biết Hình Sâm không chỉ là khách mời, dám phá hoại mối quan hệ của nhà đầu tư? Quên đi, Nguyễn Ti Anh nghĩ thôi cũng không dám nghĩ, cô ta còn muốn sống lâu thêm vài ngày nữa.
Hai là vì cô ta cũng bắt đầu nghiêm túc với chương trình này, vốn dĩ ban đầu tham gia chương trình chỉ để kiếm tiền và tạo ra đề tài, không quan tâm đến mối quan hệ với Triệu An Kha sẽ ra sao, nhưng bây giờ dần dần tiếp xúc nhiều hơn, cũng bắt đầu tìm lại cảm giác trước kia khi hai người còn bên nhau, người cũng trở nên phóng khoáng hơn.
Dù sao đi nữa, kế hoạch không kịp thay đổi, bây giờ thấy Kiều Nại thật lòng tốt với mình, quan tâm đến mình, Nguyễn Ti Anh cảm thấy mình quá phiền phức. may mà cô ta không làm thêm gì nữa, chuyện không nghiêm trọng, làm cô ta thở phào nhẹ nhõm, tinh thần cũng phấn chấn lại.
Hai người nhanh chóng lại trò chuyện rôm rả, nghe Kiều Nại nói, không có gì ngon bằng cơm, Nguyễn Ti Anh cảm thấy khá hợp lý, dù sao kết quả như thế nào? Cũng đã thấy, cuối cùng quả trứng kho cũng vào đã bụng cô ta!
Ở bên kia, Triệu An Kha và Hình Sâm đứng cùng nhau, hai người không có ghế dựa, nên đều đứng, tầm mắt nhìn chằm chằm tập vào Kiều Nại và Nguyễn Ti Anh cách đó không xa.
Ban đầu Triệu An Kha còn rất lo lắng, vì Nguyễn Ti Anh luôn cúi đầu, ai ngờ chưa bao lâu đã nghe thấy tiếng cười, có vẻ trò chuyện cũng không tệ lắm, anh ấy cũng khá yên tâm.
Hình Sâm đã bình tĩnh ăn xong vải thiều, không chỉ ăn trước mặt Triệu An Kha, mà còn không có ý chia sẻ cho anh ấy.
Thấy Triệu An Kha nhìn qua, Hình Sâm cũng rất thong dong: "Tổ tiết mục không cho chia sẻ vật tư."
Triệu An Kha: ". . ."
Dù sự thật là vậy, nhưng sao anh ấy cảm thấy thái độ của Hình Sâm có chút kỳ lạ? Nếu không thể ăn, anh ấy muốn hỏi nguồn gốc vải, cũng hợp lý mà?
Nhưng điều Triệu An Kha không ngờ tới chính là, Hình Sâm lại không nói cho anh ấy? Lý do cũng quá thái quá.
Mặt Hình Sâm không đổi sắc: "Vải thiều là do Nại Nại phát hiện, tôi không thể tự ý nói cho cậu."
Triệu An Kha: "???"
Khung bình luận: "Hahaha!"
[Nhấn vào để biết chủ tịch nghe lời vợ!]
[Hình Sâm: Tôi chỉ nghe lời vợ.]
[Triệu An Kha: Không hề hợp lý*:)]
(*Nguyên văn: 离离原上谱 - Ly ly nguyên thượng phổ - là một cách nói dí dỏm, hài hước của người trẻ tuổi Trung Quốc để bày tỏ sự ngạc nhiên, bất ngờ trước những tình huống hoặc hành động kỳ lạ, không hợp lý. Cụm từ này đã trở thành một hiện tượng mạng và được sử dụng rộng rãi trong giao tiếp hàng ngày.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro