Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 106

2025-02-13 02:00:04

Sau đó Hình Sâm lấy cục đá đập quả dừa ra. Hai người lần lượt uống nước dừa và ăn cùi dừa, thật sự quá ngon, không chỉ giải khát mà còn giải nhiệt. Cả hai vừa ăn vừa nghỉ ngơi, ăn xong rồi lại tiếp tục lên đường.
Không ngờ đi thêm một đoạn lại nhặt được thêm một quả dừa nữa. Tính theo khoảng cách từ lều trại của Từ Giai Mạn và Sầm Lâm Vũ đến đây thì chắc chắn là gần hơn hẳn so với đường đi hái vải, chỉ tiếc là họ đi tìm vải nên không đi đường này. Đối với việc này mọi người cũng đều cảm thấy bất lực, có thể nói đây đã là số trời rồi…
Suy nghĩ một chút, Kiều Nại còn phát hiện ra dường như có dấu chân của các khách mời xung quanh đây. Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Chắc là họ đã từng đi qua đây. Ở đây không cách xa lều trại lắm, nếu lúc ấy họ không nhặt được dừa thì có thể là vì quả dừa còn chưa rụng xuống?”
Hình Sâm nhìn quả dừa to bự mà Kiều Nại đang ôm trong tay rồi nghĩ đến cái vẻ xui xẻo của Sầm Lâm Vũ, cảm thấy rất có khả năng: “Chắc là vậy đó.”
Sau khi cho ra kết quả này, bình luận lại không thể nhịn nổi một trận cười ha ha.
[Nếu không phải vì không thể chịu được, tôi cũng không muốn cười lớn tiếng đến vậy QAQ] 
[Ha ha ha ha ha, cố tình trồng hoa hoa không nở! Vô tình cắm liễu liễu lên xanh!]
[Lời bình: Chết vì hạn hán, chết vì ngập lụt; Hoành phi*: Hai con người xui xẻo]
*Hoành phi (“hoành” là nằm ngang, “phi” là tấm gỗ khắc chữ): một tấm gỗ ngang được khắc chữ hoặc châm ngôn. Hoành phi câu đối được trưng bày ở khu vực thờ cúng, dùng để trang trí hoặc thể hiện lời răn dạy cho con cháu đời sau.
Không còn cách nào khác, cuối cùng Kiều Nại và Hình Sâm chỉ có thể “cắn răng” ăn nốt quả dừa thứ hai này, rồi bàn bạc kế hoạch tiếp theo luôn. 
Xét đến những địa điểm mà ê-kíp làm chương trình đã bố trí cho các khách mời, phán đoán từ trải nghiệm hôm nay mà ra thì thời gian và khoảng cách của mỗi đoạn đường đều khá tương đồng nhau. Theo cách nói Trái Đất là hình cầu, cái đảo nhỏ này cũng gần tròn như thế, vậy chỉ cần đi men theo một hướng liên tục thì cuối cùng vẫn sẽ quay lại điểm xuất phát.
Mặc dù sự thật là hiện tại cũng không có cách nào khác, vì mọi người đã đi được một ngày rồi, đến bây giờ mà nghĩ đến việc quay trở lại theo con đường cũ thì hoàn toàn là chuyện viển vông, chỉ còn cách tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng mà con đường lần này dài hơn rất nhiều so với trước đó. Đi không biết bao lâu, sức lực bắt đầu cạn kiệt dần, cảm giác như sắp đi vòng quanh hết cả cái đảo luôn rồi vậy. Phong cảnh đúng là đẹp thật nhưng họ đã uống hết nước, bước chân cũng càng ngày càng nặng nề hơn.
Kiều Nại đi giày thể thao nhưng vẫn cảm thấy chân đau nhức như đã sưng phù lên. Đi từ bảy tám giờ sáng đến hai ba giờ chiều, bây giờ là lúc nóng nhất trong ngày nữa. Mặc dù có nghỉ ngơi nhưng cũng không hiệu quả lắm, cái đảo này to hơn so với tưởng tượng nhiều.
Để không làm chậm trễ công việc, Kiều Nại cố gắng để không tụt lùi lại. Thời gian lâu rồi, Kiều Nại cũng chỉ có thể nỗ lực hết sức bám trụ. Cô không muốn bởi vì mình mà khiến họ không thể đi ra khỏi khu rừng này. Vậy nên nếu không để ý thì có lẽ người ta sẽ cho rằng Kiều Nại đang khá ổn, nhưng trên thực tế, cũng chỉ có một mình Kiều Nại biết rằng cô đã sắp chạm đến giới hạn cuối cùng.
[Phải đi bao lâu nữa mới trở về được đây?]
[Nại Nại cố lên! Sâm Sâm cố lên!]
[Cái đảo này đúng là to thật!]
[+1, chắc phải thuê mất nhiều tiền lắm]
Lúc mới đầu khi xuất phát, Kiều Nại còn có thể hào hứng thưởng thức phong cảnh bên đường. Nhưng sau đó cô đã hoàn toàn không có tâm trạng gì mà ngắm cảnh nữa. Cảnh vật không có gì quá mới mẻ, hiển nhiên tất cả đều giống nhau, thứ cô quan tâm hơn chính là còn phải đi bao lâu nữa, mình còn có thể cố đến khi nào.
Đến khi Hình Sâm nói rằng cùng nghỉ ngơi một chút, Kiều Nại mới lập tức đi đến một cái cây gần đó. Cả người cô lập tức tựa vào cây rồi ngồi im, chỉ thiếu điều ôm cây mà sống,
Cũng giống vậy, sức lực của Hình Sâm cũng đã giảm đi kha khá. Nhưng vì thể trạng khác nhau nên trạng thái của anh vẫn tốt hơn nhiều so với Kiều Nại. Trông thấy Kiều Nại đứng im không động đậy gì, Hình Sâm cũng đã nhận ra có gì đó không ổn. Anh đến gần để nhìn, rồi mới phát hiện ra gương mặt của Kiều Nại đã đỏ bừng.
Vừa rồi Kiều Nại đi trước anh, chỉ nhìn bóng lưng thôi thì thấy rất bình thường. Nhưng vừa nhìn chính diện thì Kiều Nại lộ ngay. Anh vội vàng đưa tay lên thăm nhiệt độ trên trán cô, hơi nóng. Thời tiết thực sự quá nóng bức, hơn nữa sức lực cũng cạn kiệt nhiều, dễ khiến người ta đổ bệnh.
Dù sao thì Hình Sâm cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa, anh quan tâm sốt sắng hỏi: “Có phải bị cảm nắng không? Có chóng mặt không?”
Kiều Nại yếu ớt trả lời: “Không, tôi không sao, chỉ hơi mệt chút thôi…”
Nghe giọng nói nhỏ như mèo kêu, cảm giác như thế khoảnh khắc tiếp theo là cô sẽ ngất đi vậy. Hình Sâm vừa bực vừa thương, nhưng anh cảm thấy tự trách hơn cả. Đáng lí ra anh phải nghĩ đến sớm hơn mới phải, chuyện này đúng là do anh sơ sót.
Bây giờ, nơi này cũng không phải là nơi nên ở lại lâu, Hình Sâm quyết đoán ngồi xổm xuống: “Chắc là lều trại ở ngay phía trước rồi, đi thêm một đoạn nữa là đến. Tôi cõng em đi, ở đây lâu cũng không phải là cách.”
Sự cố gắng cũng phải xem xem có phù hợp với tình hình không. Nghe được sự quả quyết không cho từ chối trong giọng nói của Hình Sâm, Kiều Nại chỉ đành nghe lời cúi người xuống, ngay sau đó cả người cô được nâng cao lên. Nhìn xuống từ phía sau lưng anh thì đúng là cao quá, Kiều Nại rõ ràng không sợ độ cao, nhưng bây giờ nhìn thế mà thấy hơi chóng mặt…
Kiều Nại hoa mắt nói: “Hình Sâm, anh cao quá vậy…”
Hình Sâm thấp giọng từ từ nói: “Bây giờ, em còn cao hơn tôi.”
Kiều Nại tạm thời không nghe hiểu được câu này có hàm ý gì, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô tiếp tục giả chết, chôn mặt mình vào lưng Hình Sâm.
Thực ra được ngồi trên cái kiệu hình người này đúng là rất thoải mái. Kiều Nại cảm thấy mình đã ổn hơn nhiều, quan trọng nhất chính là lưng Hình Sâm rộng, cho người ta cảm giác rất vững vàng kiên định.
[Ôm cục cưng Nại Nại một cái, phải tự chăm sóc tốt cho chính mình đó!]
[He he he, hiếm khi thấy Hình Sâm hoảng loạn như thế này]
[Mỗi một hành động của Sâm Sâm đều toát lên cảm giác đau lòng]
[Phiên dịch một chút: Em cao hơn tôi, em là quan trọng nhất!]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Số ký tự: 0