Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 119

2025-02-12 09:30:26

Có một khoảnh khắc, Kiều Nại chỉ muốn vùi mình vào gối đầu.
Nhưng hiển nhiên bây giờ cô không thể làm như vậy, bởi vì trán cô hiện tại đang đặt ngay trước ngực Hình Sâm.
Đau đầu suy nghĩ một lát, Kiều Nại vẫn chưa thể nào nghĩ ra được xem mình nên làm gì bây giờ. Nhưng cứ kéo dài mãi thế này cũng không phải là cách, mọi thứ cứ từ từ rồi tính.
Vì thế nên cô dần buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay Hình Sâm ra, vốn đang định rút ra luôn nhưng lại đột nhiên bị bắt được. Cô không thể gỡ tay mình ra khỏi lực tay của Hình Sâm, trên đầu cũng vang lên giọng nói trầm thấp của anh.
“Làm sao vậy?”
Kiều Nại nghe được mà khuôn mặt nhỏ hơi đỏ bừng: “Tôi… Tôi hơi nóng một chút.”
Đây đúng là một lý do cũ rích. Kiều Nại không hề biết suy nghĩ của mình đã bị người kia biết rõ trong lòng bàn tay, cũng mơ hồ cảm thấy hình như mình đã khiến mọi thứ càng trở nên tồi tệ. Cô còn đang muốn nói thêm gì đó, nhưng không ngờ rằng Hình Sâm thế mà chủ động buông tay ra trước, thậm chí còn gỡ chăn bớt ra cho Kiều Nại. Anh sửa chăn lại một chút, chỉ vì để cô có thể hít thở dễ dàng hơn.
Hành động này trái lại lại khiến cho Kiều Nại cảm thấy hơi ngượng ngùng, đột nhiên có cảm giác mình như kẻ qua cầu rút ván. Cô không khỏi tự kiểm điểm lại chính mình, trong đầu dường như có hai tên nhóc con đang đánh nhau. 
Nhóc con số một đang chỉ ra và chắc chắn rằng Kiều Nại đúng là ăn cháo đá bát. Lúc sét đánh thì cần người ta, đến khi hết sấm rồi, lợi dụng xong rồi thì vứt bỏ thẳng tay, chẳng có chút tình nghĩa gì.
Nhóc con số hai thì lại đang giải thích cho Kiều Nại, nói rằng Hình Sâm cũng sợ tiếng sấm. Hai người họ đang giúp đỡ nhau vượt qua cơn hoạn nạn, sao có thể nói là lợi dụng được? Hơn nữa quan hệ giữa hai người họ cũng rất kì diệu, dù sao thì cũng đã ly hôn rồi, sau khi tiếng sấm dừng lại mà vẫn còn ôm nhau thì đã là vượt quá giới hạn bạn bè.
Nhóc con số một lập tức đáp trả: Cậu cảm thấy anh ấy thực sự sợ tiếng sấm à? Đồ ngốc này, rõ ràng là anh ấy trông thấy cậu sợ quá nên mới bảo vệ cậu! 
Nhóc con số hai cũng không chịu rơi vào thế bí: Nếu thật sự là thế thì cũng là vì Hình Sâm ga lăng. Còn khi không có tiếng sấm thì Nại Nại nên chủ động tách ra, dây dưa lâu quá thì chỉ khiến đối phương thêm lúng túng mà thôi! Không thể bởi vì người khác giúp cậu mà cậu được nước lấn tới chứ!
Nhóc con số một tức muốn hộc máu mồm, nghĩ thầm đồ ngốc này chắc chắn là độc thân từ trong bụng mẹ!
Tóm lại suy nghĩ của Kiều Nại đã rối thành một nùi, sắp đánh nhau đến nơi rồi. Trước mắt tuy không nắm tay nhưng người mình thì vẫn nằm trong “vòng vây”, Kiều Nại suy nghĩ, cảm thấy như thế này đúng là không tốt lắm. Cô bèn xoay người, từ mặt đối mặt chuyển sang đưa lưng về phía Hình Sâm, vậy nên trong lúc vô tình thì khoảng cách giữa hai người cũng sinh ra một kẽ hở rõ ràng, như là đang phân rõ giới hạn.
Hình Sâm cứ thế trông theo Kiều Nại từng bước trốn tránh mình, lùi về chiếc vỏ bọc bảo hộ của cô. Đôi mắt anh hơi tối đi như đang tự hỏi điều gì, hoặc là đang chờ đợi điều gì. Nhưng anh cũng không hề vội vàng hành động thiếu suy nghĩ.
Thấy Hình Sâm mãi mà vẫn chẳng có phản ứng gì, Kiều Nại mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng trong lòng cô chẳng biết vì sao lại thấy hơi trống rỗng, mà cảm giác trống trải ấy cũng chỉ kéo dài vài giây mà thôi.
Sự thật chứng minh rằng, mọi sự im hơi lặng tiếng đều là vì đang chờ đợi thời cơ tốt nhất. Khi tiếng sấm lại vang lên một lần nữa, Hình Sâm lại không hề do dự sáp lại gần hướng Kiều Nại đang nằm, từ phía sau ôm lấy cô cách một lớp chăn, cũng lại cầm lấy bàn tay đang nắm chặt chiếc chăn của Kiều Nại.
Anh thầm thì nhắc nhở: “Em quên rồi.”
Kiều Nại vừa nghe tiếng sấm mà sợ đến mức cứng đơ cả người, nhưng cũng vừa chú ý đến lời của Hình Sâm. Quên rồi? Quên cái gì cơ?
Khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay anh đã trượt vào theo khe hở trên bàn tay, khiến cho mười ngón tay đan vào nhau. Môi anh cũng kề sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp có sức hút.
“Rõ ràng là em nói muốn nắm tay đi ngủ mà.”
“Sao em lại nói mà không giữ lời?”
Bệnh mất trí nhớ có chọn lọc của Kiều Nại lập tức khỏi hẳn: “Tôi xin lỗi…”
Dường như nhận thấy Kiều Nại căng thẳng, Hình Sâm mới cười khẽ một tiếng, khiến cho lòng người run rẩy.
Biết Kiều Nại sẽ không buông tay ra nữa, Hình Sâm bèn kề trán mình vào sau gáy Kiều Nại, nhẹ nhàng nói một tiếng… 
“Nại Nại, ngủ ngon.”
Câu chúc ngủ ngon này vẫn giống như bình thường, vẫn là hai chữ như thế. Nhưng trong khoảnh khắc này dường như đang có điều gì thay đổi, ví dụ như khoảng cách của họ đang gần nhau quá. Đây là một câu ngủ ngon ấm áp muộn màng, nhưng vẫn khiến trái tim rung động khôn tả.
  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Số ký tự: 0