Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 139
2025-02-13 02:00:04
Năm phút sau, buổi chơi đã được tổ chức thành công.
Mặc dù tổ chương trình không sắp xếp lịch trình cho các khách mời nhưng đạo diễn vẫn đánh giá cao về hành động tự tổ chức của họ và bày tỏ sự ủng hộ nhiệt tình, thậm chí còn đặc biệt cử một nhân viên hỗ trợ tới giúp đỡ mọi người.
Vì thế, các khách mời quây quanh bàn trà trong phòng khách ngồi thành một vòng tròn…
Mọi người nhìn nhau, không có gì ngoài sự im lặng.
Hình Sâm: “?”
Triệu An Kha: “...?”
Tổ chương trình: “???”
[Mọi người định chơi trò gì vậy OVO?]
[Không lẽ là chưa nghĩ ra trò nào?]
[Chắc ở đây đang chơi trò 123 người gỗ.]
Cuối cùng, vẫn là Kiều Nại lên tiếng trước: “Vậy… rốt cuộc là chúng ta sẽ chơi cái gì?”
Nguyễn Ti Anh, người chỉ nghĩ tới việc tụ tập mọi người lại để giải trí một chút cơ bản không hề nghĩ tới phải chơi cụ thể cái gì, theo bản năng nhìn về phía Từ Giai Mạn: “Ờm, cái này, phải hỏi Giai Mạn, Giai Mạn biết!”
Bị réo tên, Từ Giai Mạn chỉ cảm thấy lông mày giật giật lập tức đem nồi ném cho người bên cạnh: “Sầm Lâm Vũ, anh nói xem rốt cuộc chúng ta sẽ chơi cái gì!”
Bất ngờ bị ném cho một cái nồi thiếu chút nữa khiến Sầm Lâm Vũ choáng váng, thấy mọi người đột nhiên nhìn về phía mình Sầm Lâm Vũ có cảm giác da đầu tê dại, anh ấy chỉ nhớ Từ Giai Mạn bảo anh ấy giữ người lại, không hề nói sẽ chơi cái gì!
Nhưng trong tình huống này vẫn cần phải có người giải quyết, Sầm Lâm Vũ chỉ đành miễn cưỡng bước lên, ánh mắt anh ấy lướt qua bàn trà tùy ý mở một ngăn kéo, thấy bên trong có một bộ bài poker liền nảy ra ý tưởng, nói: “Hay là, chúng ta chơi rút bài… đi!”
Các khách mời: “...”
[Cái này đúng là một trò thú vị :)]
[Hahaha, tôi cười chết mất thôi!]
[Vũ Vũ, chiêu này của cậu khiến tất cả mọi người phải câm nín.]
Cuối cùng, các khách mời vẫn quyết định chơi rút bài, chủ yếu là vì họ thực sự không nghĩ ra trò nào khác. Nếu có một sự lựa chọn khác chắc chắn họ sẽ không chọn trò này, giờ cũng chỉ có thể bất chấp tất cả theo trò chơi này thôi.
Vì thế, mọi người ngồi nói chuyện vài câu đơn giản, cơ bản có thể xác định ngoại trừ Hình Sâm những người khác ít nhiều đều từng chơi qua phần lớn là chơi khi còn nhỏ hoặc vào dịp tết. Chỉ có Hình Sâm chưa từng tiếp xúc với trò này, thấy anh không biểu lộ cảm xúc gì Sầm Lâm Vũ với mong muốn sống sót lập tức giải thích quy tắc trò chơi.
Tổng cộng có 54 lá bài, trong đó có 2 lá Joker, lấy ra 1 lá, còn lại chia đều cho mọi người, có 5 người nhận được 9 lá, 1 người được 8 lá. Sau khi có bài, mọi người sẽ lần lượt đánh ra các đôi trong tay mình sau đó người có nhiều lá nhất sẽ bắt đầu rút bài từ trong tay người tiếp theo, rút được một đôi thì bỏ ra ngoài cho đến khi chỉ còn lại 1 lá Joker không thể ghép đôi, người đó sẽ phải chịu hình phạt dán giấy.
Thứ tự ngồi của các khách mời lần lượt là: Từ Giai Mạn→ Sầm Lâm Vũ→ Kiều Nại→ Hình Sâm→ Nguyễn Ti Anh→ Triệu An Kha.
Vòng đầu tiên: Nhân viên công tác phụ trách chia bài, mọi người nhận được bài thì bắt đầu chọn đôi, mỗi người đều ném ra 1- 2 đôi thậm chí có người ném ra 3 đôi, cũng có người không ném đôi nào.
Sầm Lâm Vũ nhìn bài trong tay mà cau mày, mãi không thấy động tĩnh gì hiển nhiên người không ném ra được đôi nào chính là anh ấy, trong khi đó người trên anh ấy đã ném ra ba đôi trong tay chỉ còn lại 3 lá bài, Từ Giai Mạn không nhịn được cười: “Hahaha, có phải thấy lá nào cũng giống nhau, nhưng lại không giống nhau.”
Nhìn ba đôi bài được ném ra trước mặt cô ấy, Sầm Lâm Vũ suýt nữa viết chữ “cạn lời” lên mặt rồi kiêu ngạo quay đầu đi coi như mình không nhìn thấy gì. Anh ấy cũng trở thành người có nhiều lá bài nhất trên bàn - 8 lá, còn Kiều Nại có 5 lá. Anh ấy rút một lá ngẫu nhiên, vốn nghĩ nhiều bài thế này chắc sẽ ghép được một đôi chứ? Nhưng kết quả lại nhìn thấy một lá Joker.
Sầm Lâm Vũ: “???”
[Hahaha, tôi cười ngất mất.]
[Có một câu không biết có nên nói hay không.]
[Mama nói, cái này gọi là xui chắc chứ không phải còn là maybe đâu.]
Sầm Lâm Vũ đau lòng khép bài lại, trong khi đó Kiều Nại vô cùng vui vẻ rút lá tiếp theo từ bài của Hình Sâm, những người khác cũng không ngờ rằng Sầm Lâm Vũ có tới 9 lá bài mà vẫn không gom nổi được một đôi, khiến ai cũng phải bật cười.
Sau đó, mọi người đều lần lượt rút được một đôi, có vẻ như nữ thần may mắn đã công bằng. Tuy nhiên, khi đến lượt Sầm Lâm Vũ, Từ Giai Mạn rút bài của anh ấy, Sầm Lâm Vũ không còn hy vọng gì, thậm chí còn không nhìn, chỉ để cho cô ấy rút bừa một cách tùy tiện.
Và rồi, Từ Mạn Giai đã rút được lá Joker, với vẻ mặt rất vui mừng.
Mà ánh mắt của Sầm Lâm Vũ lập tức thay đổi, nhìn Từ Giai Mạn như Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn. Tuy bài trong tay anh ấy vẫn nhiều nhất nhưng chỉ cần lá Joker này không ở trong tay, anh ấy không còn sợ nữa, từ lúc lá bài kia rời tay nếu nó muốn quay lại ít nhất cũng phải mất đến một vòng lớn!
Quả nhiên, từ khi lá Joker bị rút đi, phong thủy của Sầm Lâm Vũ như thuận lợi hơn hẳn, liên tục rút được các cặp, trở thành người đầu tiên chiến thắng trong ván này. Lá bài cuối cùng được rút ra, thành công giành lấy chiến thắng trong ván đầu tiên, khiến mọi người xung quanh im lặng.
[Thật không ngờ đấy, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.]
[Sầm Lâm Vũ giống như cầm kịch bản phế nhân vượt qua nghịch cảnh.]
[Vì vậy, con người, đừng vội cười cho đến khi mọi việc kết thúc.]
Mặc dù tổ chương trình không sắp xếp lịch trình cho các khách mời nhưng đạo diễn vẫn đánh giá cao về hành động tự tổ chức của họ và bày tỏ sự ủng hộ nhiệt tình, thậm chí còn đặc biệt cử một nhân viên hỗ trợ tới giúp đỡ mọi người.
Vì thế, các khách mời quây quanh bàn trà trong phòng khách ngồi thành một vòng tròn…
Mọi người nhìn nhau, không có gì ngoài sự im lặng.
Hình Sâm: “?”
Triệu An Kha: “...?”
Tổ chương trình: “???”
[Mọi người định chơi trò gì vậy OVO?]
[Không lẽ là chưa nghĩ ra trò nào?]
[Chắc ở đây đang chơi trò 123 người gỗ.]
Cuối cùng, vẫn là Kiều Nại lên tiếng trước: “Vậy… rốt cuộc là chúng ta sẽ chơi cái gì?”
Nguyễn Ti Anh, người chỉ nghĩ tới việc tụ tập mọi người lại để giải trí một chút cơ bản không hề nghĩ tới phải chơi cụ thể cái gì, theo bản năng nhìn về phía Từ Giai Mạn: “Ờm, cái này, phải hỏi Giai Mạn, Giai Mạn biết!”
Bị réo tên, Từ Giai Mạn chỉ cảm thấy lông mày giật giật lập tức đem nồi ném cho người bên cạnh: “Sầm Lâm Vũ, anh nói xem rốt cuộc chúng ta sẽ chơi cái gì!”
Bất ngờ bị ném cho một cái nồi thiếu chút nữa khiến Sầm Lâm Vũ choáng váng, thấy mọi người đột nhiên nhìn về phía mình Sầm Lâm Vũ có cảm giác da đầu tê dại, anh ấy chỉ nhớ Từ Giai Mạn bảo anh ấy giữ người lại, không hề nói sẽ chơi cái gì!
Nhưng trong tình huống này vẫn cần phải có người giải quyết, Sầm Lâm Vũ chỉ đành miễn cưỡng bước lên, ánh mắt anh ấy lướt qua bàn trà tùy ý mở một ngăn kéo, thấy bên trong có một bộ bài poker liền nảy ra ý tưởng, nói: “Hay là, chúng ta chơi rút bài… đi!”
Các khách mời: “...”
[Cái này đúng là một trò thú vị :)]
[Hahaha, tôi cười chết mất thôi!]
[Vũ Vũ, chiêu này của cậu khiến tất cả mọi người phải câm nín.]
Cuối cùng, các khách mời vẫn quyết định chơi rút bài, chủ yếu là vì họ thực sự không nghĩ ra trò nào khác. Nếu có một sự lựa chọn khác chắc chắn họ sẽ không chọn trò này, giờ cũng chỉ có thể bất chấp tất cả theo trò chơi này thôi.
Vì thế, mọi người ngồi nói chuyện vài câu đơn giản, cơ bản có thể xác định ngoại trừ Hình Sâm những người khác ít nhiều đều từng chơi qua phần lớn là chơi khi còn nhỏ hoặc vào dịp tết. Chỉ có Hình Sâm chưa từng tiếp xúc với trò này, thấy anh không biểu lộ cảm xúc gì Sầm Lâm Vũ với mong muốn sống sót lập tức giải thích quy tắc trò chơi.
Tổng cộng có 54 lá bài, trong đó có 2 lá Joker, lấy ra 1 lá, còn lại chia đều cho mọi người, có 5 người nhận được 9 lá, 1 người được 8 lá. Sau khi có bài, mọi người sẽ lần lượt đánh ra các đôi trong tay mình sau đó người có nhiều lá nhất sẽ bắt đầu rút bài từ trong tay người tiếp theo, rút được một đôi thì bỏ ra ngoài cho đến khi chỉ còn lại 1 lá Joker không thể ghép đôi, người đó sẽ phải chịu hình phạt dán giấy.
Thứ tự ngồi của các khách mời lần lượt là: Từ Giai Mạn→ Sầm Lâm Vũ→ Kiều Nại→ Hình Sâm→ Nguyễn Ti Anh→ Triệu An Kha.
Vòng đầu tiên: Nhân viên công tác phụ trách chia bài, mọi người nhận được bài thì bắt đầu chọn đôi, mỗi người đều ném ra 1- 2 đôi thậm chí có người ném ra 3 đôi, cũng có người không ném đôi nào.
Sầm Lâm Vũ nhìn bài trong tay mà cau mày, mãi không thấy động tĩnh gì hiển nhiên người không ném ra được đôi nào chính là anh ấy, trong khi đó người trên anh ấy đã ném ra ba đôi trong tay chỉ còn lại 3 lá bài, Từ Giai Mạn không nhịn được cười: “Hahaha, có phải thấy lá nào cũng giống nhau, nhưng lại không giống nhau.”
Nhìn ba đôi bài được ném ra trước mặt cô ấy, Sầm Lâm Vũ suýt nữa viết chữ “cạn lời” lên mặt rồi kiêu ngạo quay đầu đi coi như mình không nhìn thấy gì. Anh ấy cũng trở thành người có nhiều lá bài nhất trên bàn - 8 lá, còn Kiều Nại có 5 lá. Anh ấy rút một lá ngẫu nhiên, vốn nghĩ nhiều bài thế này chắc sẽ ghép được một đôi chứ? Nhưng kết quả lại nhìn thấy một lá Joker.
Sầm Lâm Vũ: “???”
[Hahaha, tôi cười ngất mất.]
[Có một câu không biết có nên nói hay không.]
[Mama nói, cái này gọi là xui chắc chứ không phải còn là maybe đâu.]
Sầm Lâm Vũ đau lòng khép bài lại, trong khi đó Kiều Nại vô cùng vui vẻ rút lá tiếp theo từ bài của Hình Sâm, những người khác cũng không ngờ rằng Sầm Lâm Vũ có tới 9 lá bài mà vẫn không gom nổi được một đôi, khiến ai cũng phải bật cười.
Sau đó, mọi người đều lần lượt rút được một đôi, có vẻ như nữ thần may mắn đã công bằng. Tuy nhiên, khi đến lượt Sầm Lâm Vũ, Từ Giai Mạn rút bài của anh ấy, Sầm Lâm Vũ không còn hy vọng gì, thậm chí còn không nhìn, chỉ để cho cô ấy rút bừa một cách tùy tiện.
Và rồi, Từ Mạn Giai đã rút được lá Joker, với vẻ mặt rất vui mừng.
Mà ánh mắt của Sầm Lâm Vũ lập tức thay đổi, nhìn Từ Giai Mạn như Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn. Tuy bài trong tay anh ấy vẫn nhiều nhất nhưng chỉ cần lá Joker này không ở trong tay, anh ấy không còn sợ nữa, từ lúc lá bài kia rời tay nếu nó muốn quay lại ít nhất cũng phải mất đến một vòng lớn!
Quả nhiên, từ khi lá Joker bị rút đi, phong thủy của Sầm Lâm Vũ như thuận lợi hơn hẳn, liên tục rút được các cặp, trở thành người đầu tiên chiến thắng trong ván này. Lá bài cuối cùng được rút ra, thành công giành lấy chiến thắng trong ván đầu tiên, khiến mọi người xung quanh im lặng.
[Thật không ngờ đấy, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.]
[Sầm Lâm Vũ giống như cầm kịch bản phế nhân vượt qua nghịch cảnh.]
[Vì vậy, con người, đừng vội cười cho đến khi mọi việc kết thúc.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro