Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 48
2025-02-12 09:30:26
[Đúng là một đĩa tôm nõn tim lợn!]
[Nại Nại đáng thương của tôi !]
[Thật đau lòng mà cũng buồn cười nữa!]
Mặc dù ê-kíp chương trình không nói ai đến trước sẽ có thưởng, nhưng bị các khách mời lần lượt vượt qua, Kiều Nại cũng là người có tham vọng nên chỉ có thể liều mạng mà bơi về phía trước QvQ.
Nhìn Kiều Nại không ngừng vùng vẫy đôi tay nhỏ bé và đá lung tung đôi thân thon dài, nhưng kết quả là vẫn tiến tới với tốc độ rùa bò, theo đúng ý nghĩa trên mặt chữ của từ 'tốc độ rùa bò' thậm chí còn chậm hơn cả Hình Sâm đi bộ trong nước, đến nỗi rùa nhìn thấy cũng phải lắc đầu.
Hình Sâm cố nhịn cười, thật sự không nhìn được nữa nên anh giơ tay ra nắm lấy đuôi con cá mập mà Kiều Nại đang ôm. Ban đầu anh chỉ định gọi Kiều Nại, nhưng Kiều Nại vẫn chưa nhận ra điều bất thường nên cứ không ngừng vùng vẫy trong nước, sau đó cô dần bắt đầu tự hỏi tại sao mình càng bơi càng chậm, khi quay đầu lại thì phát hiện ra thủ phạm này!
Kiều Nại lập tức mở to mắt: “Anh đang làm gì vậy!”
Biểu cảm không thể tin được như thể muốn nói: Không ngờ anh là người như thế, Hình Sâm! Sao có cả kiểu kéo chân cản trở số phận của đồng đội vậy!
Khung bình luận lập tức cười phá lên lần nữa.
[Ha ha ha ha ha ha ha!]
[Bé nhỏ đáng yêu Nại Nại+anh chàng đáng yêu Sâm Sâm]
[Hai người muốn làm mọi người cười chết à!]
Thấy bị phát hiện, Hình Sâm rất muốn nói không phải mình cố ý, nhưng anh cảm thấy Kiều Nại chắc chắn sẽ không tin… Nên chỉ đành ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc giải thích: “Em cứ tiếp tục bơi như thế này, dù cho có bơi đến miệng cơn sóng thì cũng sẽ cạn kiệt sức lực, chi bằng chúng ta hợp tác đi!”
Những lời Hình Sâm nói vừa có lý vừa thực tế, Kiều Nại đương nhiên sẽ không từ chối. Sau đó, Kiều Nại nghe theo sự chỉ dẫn của Hình Sâm, cô lật người ngồi lên mình con cá mập lướt sóng, sau khi giữ vững bằng một tay thì tay kia nắm lấy đuôi con cá mập của Hình Sâm, Hình Sâm cũng nói một cách hoa mỹ để khiến Kiều Nại nắm trở lại. Cuối cùng anh dặn dò một câu “ngồi vững” rồi hai người xuất phát một cách vui vẻ.
Kiều Nại phụ trách ngồi phía trước để trông coi cá mập, còn Hình Sâm đẩy cá mập và Nại Nại đi tới với tốc độ ngày càng nhanh hơn. Ban đầu Kiều Nại cũng chỉ có thể nằm trên lưng cá mập nhưng giờ đã có thể ngồi dậy để ngắm cảnh, cảm giác thật sự rất tuyệt vời.
[Đột nhiên nhận ra được nghệ thuật nói chuyện của Sâm Sâm rồi (đầu chó)]
[EQ cao: Chúng ta hợp tác cùng có lợi.]
[EQ thấp: Tôi đưa em đi chơi với cá mập.]
[Hì hì hì! Hai người này thực là ngọt ngào chết đi được!]
Nhờ vào kỹ năng bơi lội tuyệt vời của Hình Sâm, họ nhanh chóng vượt qua đội của Triệu An Kha và Nguyễn Ti Anh. Kiều Nại học theo dáng vẻ vừa rồi của hai người họ, đầu tiên là gật đầu với Triệu An Kha, sau đó vui vẻ chào hỏi Nguyễn Ti Anh: “Tạm biệt nha, Ti Anh!”
Triệu An Kha: “...”
Nguyễn Ti Anh: “...”
Tiếp theo là đội của Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn, hai người họ vẫn đang nhàn nhã nói chuyện, sau đó thì trơ mắt nhìn Kiều Nại vượt qua họ một cách nhanh chóng và để lại câu nói rất quen thuộc: “Cố lên, chúng tôi ở phía trước đợi hai người!”
Sầm Lâm Vũ: “...”
Từ Giai Mạn: “...”
[Ha ha ha ha ha ha ha ha!]
[Không phải không gặp báo ứng mà là chưa đến lúc thôi!]
[Đột nhiên cảm thấy thật sảng khoái, yêu quá yêu quá đi!]
[Tôi thích những người như Nại Nại!]
[Thiệt thòi chắc là khi không thể chịu thiệt thòi!]
Những khách mời khác sau khi nhìn thấy vậy thì sững sờ rồi nhanh chóng bắt chước theo. Từ Giai Mạn lập tức kéo Sầm Lâm Vũ, đến khi họ vừa chuẩn bị xong, đang định xuất phát lại lần nữa thì Nguyễn Ti Anh đã ngồi lên cá mập trước và được Triệu An Kha hộ tống vượt qua họ. Vốn dĩ theo tính toán ban đầu, Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn lẽ ra phải là đội đứng đầu, nhưng giờ đây lại trở thành đội cuối cùng.
Không chỉ như vậy, khi đến miệng cơn sóng, Sầm Lâm Vũ cảm thấy mình thật mệt mỏi, anh ấy thậm chí nảy sinh ý nghĩ không muốn chống cự nữa và muốn để cơn sóng lớn đó cuốn mình đi!
[Nại Nại đáng thương của tôi !]
[Thật đau lòng mà cũng buồn cười nữa!]
Mặc dù ê-kíp chương trình không nói ai đến trước sẽ có thưởng, nhưng bị các khách mời lần lượt vượt qua, Kiều Nại cũng là người có tham vọng nên chỉ có thể liều mạng mà bơi về phía trước QvQ.
Nhìn Kiều Nại không ngừng vùng vẫy đôi tay nhỏ bé và đá lung tung đôi thân thon dài, nhưng kết quả là vẫn tiến tới với tốc độ rùa bò, theo đúng ý nghĩa trên mặt chữ của từ 'tốc độ rùa bò' thậm chí còn chậm hơn cả Hình Sâm đi bộ trong nước, đến nỗi rùa nhìn thấy cũng phải lắc đầu.
Hình Sâm cố nhịn cười, thật sự không nhìn được nữa nên anh giơ tay ra nắm lấy đuôi con cá mập mà Kiều Nại đang ôm. Ban đầu anh chỉ định gọi Kiều Nại, nhưng Kiều Nại vẫn chưa nhận ra điều bất thường nên cứ không ngừng vùng vẫy trong nước, sau đó cô dần bắt đầu tự hỏi tại sao mình càng bơi càng chậm, khi quay đầu lại thì phát hiện ra thủ phạm này!
Kiều Nại lập tức mở to mắt: “Anh đang làm gì vậy!”
Biểu cảm không thể tin được như thể muốn nói: Không ngờ anh là người như thế, Hình Sâm! Sao có cả kiểu kéo chân cản trở số phận của đồng đội vậy!
Khung bình luận lập tức cười phá lên lần nữa.
[Ha ha ha ha ha ha ha!]
[Bé nhỏ đáng yêu Nại Nại+anh chàng đáng yêu Sâm Sâm]
[Hai người muốn làm mọi người cười chết à!]
Thấy bị phát hiện, Hình Sâm rất muốn nói không phải mình cố ý, nhưng anh cảm thấy Kiều Nại chắc chắn sẽ không tin… Nên chỉ đành ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc giải thích: “Em cứ tiếp tục bơi như thế này, dù cho có bơi đến miệng cơn sóng thì cũng sẽ cạn kiệt sức lực, chi bằng chúng ta hợp tác đi!”
Những lời Hình Sâm nói vừa có lý vừa thực tế, Kiều Nại đương nhiên sẽ không từ chối. Sau đó, Kiều Nại nghe theo sự chỉ dẫn của Hình Sâm, cô lật người ngồi lên mình con cá mập lướt sóng, sau khi giữ vững bằng một tay thì tay kia nắm lấy đuôi con cá mập của Hình Sâm, Hình Sâm cũng nói một cách hoa mỹ để khiến Kiều Nại nắm trở lại. Cuối cùng anh dặn dò một câu “ngồi vững” rồi hai người xuất phát một cách vui vẻ.
Kiều Nại phụ trách ngồi phía trước để trông coi cá mập, còn Hình Sâm đẩy cá mập và Nại Nại đi tới với tốc độ ngày càng nhanh hơn. Ban đầu Kiều Nại cũng chỉ có thể nằm trên lưng cá mập nhưng giờ đã có thể ngồi dậy để ngắm cảnh, cảm giác thật sự rất tuyệt vời.
[Đột nhiên nhận ra được nghệ thuật nói chuyện của Sâm Sâm rồi (đầu chó)]
[EQ cao: Chúng ta hợp tác cùng có lợi.]
[EQ thấp: Tôi đưa em đi chơi với cá mập.]
[Hì hì hì! Hai người này thực là ngọt ngào chết đi được!]
Nhờ vào kỹ năng bơi lội tuyệt vời của Hình Sâm, họ nhanh chóng vượt qua đội của Triệu An Kha và Nguyễn Ti Anh. Kiều Nại học theo dáng vẻ vừa rồi của hai người họ, đầu tiên là gật đầu với Triệu An Kha, sau đó vui vẻ chào hỏi Nguyễn Ti Anh: “Tạm biệt nha, Ti Anh!”
Triệu An Kha: “...”
Nguyễn Ti Anh: “...”
Tiếp theo là đội của Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn, hai người họ vẫn đang nhàn nhã nói chuyện, sau đó thì trơ mắt nhìn Kiều Nại vượt qua họ một cách nhanh chóng và để lại câu nói rất quen thuộc: “Cố lên, chúng tôi ở phía trước đợi hai người!”
Sầm Lâm Vũ: “...”
Từ Giai Mạn: “...”
[Ha ha ha ha ha ha ha ha!]
[Không phải không gặp báo ứng mà là chưa đến lúc thôi!]
[Đột nhiên cảm thấy thật sảng khoái, yêu quá yêu quá đi!]
[Tôi thích những người như Nại Nại!]
[Thiệt thòi chắc là khi không thể chịu thiệt thòi!]
Những khách mời khác sau khi nhìn thấy vậy thì sững sờ rồi nhanh chóng bắt chước theo. Từ Giai Mạn lập tức kéo Sầm Lâm Vũ, đến khi họ vừa chuẩn bị xong, đang định xuất phát lại lần nữa thì Nguyễn Ti Anh đã ngồi lên cá mập trước và được Triệu An Kha hộ tống vượt qua họ. Vốn dĩ theo tính toán ban đầu, Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn lẽ ra phải là đội đứng đầu, nhưng giờ đây lại trở thành đội cuối cùng.
Không chỉ như vậy, khi đến miệng cơn sóng, Sầm Lâm Vũ cảm thấy mình thật mệt mỏi, anh ấy thậm chí nảy sinh ý nghĩ không muốn chống cự nữa và muốn để cơn sóng lớn đó cuốn mình đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro