Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc
.1: Rất Nhiều R...
Nam Thư
2024-10-05 23:13:06
Lúc Long Thập Thất đến thì Lạc Linh đã mặc quần áo cho Tuyết Mịch, mặc dù Yêu Hoàng và Cổ Khê cũng nhớ tên nhóc này nhưng họ đều có chính sự phải làm, không thể tự do như hắn ta được, cho nên Long Thập Thất định nhân cơ hội này bồi đắp tình cảm nhiều hơn với Tuyết Mịch.
Mặc dù hắn ta đã không còn ôm hy vọng có thể làm cha của Tuyết Mịch được nữa nhưng nếu như có thể trở thành thúc thúc mà Tuyết Mịch yêu thương nhất thì cũng được!
Vừa thấy Lạc Linh cầm quần áo ra thì Long Thập Thất vừa bước vào cửa đã la toáng lên: “Các người cho Tuyết Mịch mặc cái gì vậy, màu sắc ảm đạm như vậy không đáng yêu chút nào, tránh ra tránh ra, đừng nuôi dưỡng tiểu Tuyết Mịch của nhà ta thành cái tính cách của Thời Uyên nhà các người, theo ta thấy do mặc đồ trắng nhiều quá nên Thời Uyên của các ngươi mới lạnh lùng ít nói ít cười như vậy đấy.”
Lúc đến hắn ta đã hỏi qua cả rồi, hôm nay Thời Uyên đã đến Phụng Tinh đài không ở trong cung, cho nên hắn ta mới dám nói những lời không kiêng nể gì ai như vậy.
Lạc Linh làm gì dám cãi lại Long Quân, vị Tư Vũ Long Quân này mặc dù là Thượng tiên nhưng cha là Tuần Lệ Thượng thần, từng là thần tướng đứng đầu Yêu tộc, mười ngàn năm trước đã hy sinh trong trong cuộc đại chiến diệt sát, lúc đó Tư Vũ Long Quân còn chưa được trăm tuổi, sau này Yêu Hoàng đón Tư Vũ và mẹ ruột hắn ta vào đệ nhất Hoàng thành – thành Triều Thánh, cũng xem như trông nom hắn ta trưởng thành.
Còn Tuần Lệ Thượng thần vẫn còn giữ lại không ít thuộc hạ ngày xưa, nay đều lại những đại tướng tiếng tăm lừng lẫy, những thuộc hạ cũ này vô cùng coi trọng huyết mạch duy nhất của Thượng thần mình đã từng đi theo, điển hình chính là nếu như ở bên ngoài đứa nhỏ bị đánh nhất định sẽ có một đám lão già kiêu căng kéo đến, như vậy nên mới bồi dưỡng ra một Tư Vũ vô pháp vô thiên đây.
Lạc Linh không dám cãi lại nhưng Tuyết Mịch lại không kiêng dè gì, mặc dù y nghe không hiểu Long Thập Thất đang nói Uyên Uyên nhà y không tốt cái gì đó nhưng y biết chắc chắn Long Thập Thất đang nói xấu Uyên Uyên, vì thế đã tiện tay bắt lấy một viên linh châu đang lăn long lóc trên giường ném về phía Long Thập Thất: “Không được phép nói xấu Uyên Uyên!”
Long Thập Thất nhận lấy linh châu, cười híp mắt tiến về phía trước: “Ta làm gì có nói xấu hắn đâu, ta nói Thời Uyên Thượng thần uy phong lẫy lừng nghiêm túc oai phong, những câu này đều là khen hắn, không tin con hỏi Lạc Linh đi.”
Tuyết Mịch quay đầu nhìn sang Lạc Linh, đương nhiên Lạc Linh không cách nào phản bác chỉ có thể thấp giọng ừm một tiếng xem như đáp lại.
Tuyết Mịch với trình độ văn hóa không cao luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được là chỗ nào không đúng.
Long Thập Thất không để Tuyết Mịch nắm lấy vấn đề này không buông nữa, bước thẳng lên trước vứt bộ quần áo trong tay Lạc Linh đi, sau đó huơ tay, lập tức trên giường đã trải đầy các loại quần áo đủ màu sắc, chẳng qua màu này đa phần đều là màu đỏ, màu đỏ tươi có, đỏ sậm cũng có, có màu hồng phấn, cũng có màu hồng đỏ, đôi lúc sẽ xem vào vài bộ vàng nhạt xanh nhạt, so với tủ quần áo đầy màu trắng của Tuyết Mịch thì cũng được xem là đầy đủ màu sắc rồi.
Long Thập Thất lấy vài bộ ướm thử lên người Tuyết Mịch, Tuyết Mịch trông rất trắng, thật sự là trắng như tuyết vậy, cho nên mặc màu gì cũng đều rất đẹp, nhưng đẹp nhất chắc chắn là màu đỏ.
Chọn tới chọn lui cuối cùng Long Thập Thất chọn một chiếc áo trong màu đỏ thêu mây trắng chìm được viền bằng chỉ màu bạc nhạt, bên ngoài là một chiếc áo mỏng màu đỏ tươi, eo đeo một chiếc dây tua màu hồng ngọc, dây buộc tóc được thay bằng một dải lụa màu đỏ sậm được khảm hồng linh ngọc bảo.
Đã mặc xong từ trên xuống dưới, Long Thập Thất hài lòng nhìn tác phẩm do chính tay mình phối lấy: “Đẹp biết bao, trẻ con mặc màu đỏ rực như vậy mới được người khác yêu mến chứ!”
Tuyết Mịch không kén chọn quần áo, thường ngày Lạc Linh cho y mặc cái gì thì y mặc cái đó, lúc này thay một bộ quần áo sặc sỡ y cũng không cảm thấy có gì lạ, chẳng qua nghe Long Thập Thất khen y đẹp khến y không kìm lòng được bước đến trước gương nhìn thử.
Mặc dù hắn ta đã không còn ôm hy vọng có thể làm cha của Tuyết Mịch được nữa nhưng nếu như có thể trở thành thúc thúc mà Tuyết Mịch yêu thương nhất thì cũng được!
Vừa thấy Lạc Linh cầm quần áo ra thì Long Thập Thất vừa bước vào cửa đã la toáng lên: “Các người cho Tuyết Mịch mặc cái gì vậy, màu sắc ảm đạm như vậy không đáng yêu chút nào, tránh ra tránh ra, đừng nuôi dưỡng tiểu Tuyết Mịch của nhà ta thành cái tính cách của Thời Uyên nhà các người, theo ta thấy do mặc đồ trắng nhiều quá nên Thời Uyên của các ngươi mới lạnh lùng ít nói ít cười như vậy đấy.”
Lúc đến hắn ta đã hỏi qua cả rồi, hôm nay Thời Uyên đã đến Phụng Tinh đài không ở trong cung, cho nên hắn ta mới dám nói những lời không kiêng nể gì ai như vậy.
Lạc Linh làm gì dám cãi lại Long Quân, vị Tư Vũ Long Quân này mặc dù là Thượng tiên nhưng cha là Tuần Lệ Thượng thần, từng là thần tướng đứng đầu Yêu tộc, mười ngàn năm trước đã hy sinh trong trong cuộc đại chiến diệt sát, lúc đó Tư Vũ Long Quân còn chưa được trăm tuổi, sau này Yêu Hoàng đón Tư Vũ và mẹ ruột hắn ta vào đệ nhất Hoàng thành – thành Triều Thánh, cũng xem như trông nom hắn ta trưởng thành.
Còn Tuần Lệ Thượng thần vẫn còn giữ lại không ít thuộc hạ ngày xưa, nay đều lại những đại tướng tiếng tăm lừng lẫy, những thuộc hạ cũ này vô cùng coi trọng huyết mạch duy nhất của Thượng thần mình đã từng đi theo, điển hình chính là nếu như ở bên ngoài đứa nhỏ bị đánh nhất định sẽ có một đám lão già kiêu căng kéo đến, như vậy nên mới bồi dưỡng ra một Tư Vũ vô pháp vô thiên đây.
Lạc Linh không dám cãi lại nhưng Tuyết Mịch lại không kiêng dè gì, mặc dù y nghe không hiểu Long Thập Thất đang nói Uyên Uyên nhà y không tốt cái gì đó nhưng y biết chắc chắn Long Thập Thất đang nói xấu Uyên Uyên, vì thế đã tiện tay bắt lấy một viên linh châu đang lăn long lóc trên giường ném về phía Long Thập Thất: “Không được phép nói xấu Uyên Uyên!”
Long Thập Thất nhận lấy linh châu, cười híp mắt tiến về phía trước: “Ta làm gì có nói xấu hắn đâu, ta nói Thời Uyên Thượng thần uy phong lẫy lừng nghiêm túc oai phong, những câu này đều là khen hắn, không tin con hỏi Lạc Linh đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyết Mịch quay đầu nhìn sang Lạc Linh, đương nhiên Lạc Linh không cách nào phản bác chỉ có thể thấp giọng ừm một tiếng xem như đáp lại.
Tuyết Mịch với trình độ văn hóa không cao luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được là chỗ nào không đúng.
Long Thập Thất không để Tuyết Mịch nắm lấy vấn đề này không buông nữa, bước thẳng lên trước vứt bộ quần áo trong tay Lạc Linh đi, sau đó huơ tay, lập tức trên giường đã trải đầy các loại quần áo đủ màu sắc, chẳng qua màu này đa phần đều là màu đỏ, màu đỏ tươi có, đỏ sậm cũng có, có màu hồng phấn, cũng có màu hồng đỏ, đôi lúc sẽ xem vào vài bộ vàng nhạt xanh nhạt, so với tủ quần áo đầy màu trắng của Tuyết Mịch thì cũng được xem là đầy đủ màu sắc rồi.
Long Thập Thất lấy vài bộ ướm thử lên người Tuyết Mịch, Tuyết Mịch trông rất trắng, thật sự là trắng như tuyết vậy, cho nên mặc màu gì cũng đều rất đẹp, nhưng đẹp nhất chắc chắn là màu đỏ.
Chọn tới chọn lui cuối cùng Long Thập Thất chọn một chiếc áo trong màu đỏ thêu mây trắng chìm được viền bằng chỉ màu bạc nhạt, bên ngoài là một chiếc áo mỏng màu đỏ tươi, eo đeo một chiếc dây tua màu hồng ngọc, dây buộc tóc được thay bằng một dải lụa màu đỏ sậm được khảm hồng linh ngọc bảo.
Đã mặc xong từ trên xuống dưới, Long Thập Thất hài lòng nhìn tác phẩm do chính tay mình phối lấy: “Đẹp biết bao, trẻ con mặc màu đỏ rực như vậy mới được người khác yêu mến chứ!”
Tuyết Mịch không kén chọn quần áo, thường ngày Lạc Linh cho y mặc cái gì thì y mặc cái đó, lúc này thay một bộ quần áo sặc sỡ y cũng không cảm thấy có gì lạ, chẳng qua nghe Long Thập Thất khen y đẹp khến y không kìm lòng được bước đến trước gương nhìn thử.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro