Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc
.2: Bị Bắt Rồi...
Nam Thư
2024-10-05 23:13:06
Cảnh Hoán nói: “Tổ tiên của đại ca chúng ta là một thế gia rất là lợi hại, ông nội kết một mối hôn nhân cho hắn, là một đại tiểu thư của một nhà thế gia khác, nhưng vào hơn một trăm năm trước, một bảo bối thế gia của nhà đại ca, kết quả gặp phải họa diệt môn, bảo bối cũng thất lạc, chỉ còn lại mỗi đại ca.”
Tuyết Mịch kêu một tiếng: “Đáng thương quá.”
Cảnh Hoán gật đầu theo: “Đúng vậy, điều này còn chưa phải thảm nhất, hôm họa diệt môn đó xảy ra, đại ca vất vả trốn thoát ra được, nhưng bị thương rất nặng, thời điểm chạy trốn làm chậm trễ thời gian trị liệu, linh mạch hắn không cách nào ngưng tụ được linh khí.”
Tuyết Mịch chưa bắt đầu tu luyện, cũng không hiểu lắm: “Thế thì sẽ thế nào?”
Cảnh Hoán: “Không có cách nào ngưng tụ linh khí chẳng khác nào không có cách tu luyện, không thể tu luyện đồng nghĩa với phàm nhân bình thường, trước đó đã từng nói với ngươi, ở trong mắt tu giả, phàm nhân là con kiến, bình thường tu giả đều như thế, càng không cần phải nói tới tiên môn thế gia ở Hạ Tiên giới, không phải đại ca có vị hôn thê sao, người ta ghét bỏ đại ca, chướng mắt hắn, nhưng lúc trước hai nhà quan hệ rất tốt, nếu hôn sự đã không còn, thì thể hiện ra ngoài cũng sẽ khó coi, những nhà danh gia vọng tộc hay so đo thể diện, mặc kệ đã lén lút làm nhiều việc xấu xa dơ bẩn, nhưng mặt mũi đều phải rạng rỡ tươi đẹp mới được.”
Những việc này đã hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của Tuyết Mịch, thực ra y chỉ là một con rồng nhỏ mới thoát xác chưa được một tháng, lúc trước làm tiểu thảo tinh, thứ nhìn thấy nhiều nhất cũng là hoa và cỏ, ngay cả người cũng chưa từng nhìn thấy.
Nói tới đây, Cảnh Hoán thể hiện sự tức giận: “Vì mối hôn sự nát bét đó, lại không muốn để người ngoài biết việc mình đuổi cùng giết tận, nên đã cho đại ca ta đan độc, tu giả dùng đan dược tu luyện thật ra ít nhiều gì cũng sẽ có đan độc, đan độc chính là đan dược sau khi hấp thu dược tính có thêm chút tạp chất, chút ít tạp chất này ảnh hưởng không lớn, sẽ theo tu vi tăng lên chậm rãi hóa giải, nhưng lượng lớn sẽ tích tụ ở gân mạch gây ảnh hưởng tu luyện, vốn dĩ linh mạch của đại ca đã bị hao tổn, bây giờ lại trúng đan độc, dù có chết, thì người ngoài cũng sẽ chỉ nói là hắn nóng lòng mong thành công nên dùng lượng lớn đan dược tự tìm chết, sẽ không liên tưởng đến thế gia đã hứa hôn cùng hắn kia đâu.”
Nghe đến đó, Tùng Khê ở phía trước cười lạnh một tiếng: “Ai sẽ liên tưởng đến, chẳng qua chỉ là miệng lưỡi thế gian cho đẹp mặt thôi, mấy thế gia đó, có nhà nào mà không biết đâu.”
Tuyết Mịch đau đầu nhăn mày: “Phức tạp quá, có chỗ nghe không hiểu gì.”
Nghe vậy, Tùng Khê trừng mắt nhìn y, đúng là không biết tên nhóc này lớn lên thế nào nữa, sợ là không phải não có vấn đề thì đúng là ngốc thật.
Vừa kể chuyện quá khứ bi thảm của vị đại ca đó xong, Tùng Khê chợt kích động dừng bước chân: “Mau xem! Chúng ta tìm thấy rồi!”
Trước mắt ba người chính là một cây ngọc cao chót vót, trên cây là quả ngọt như những viên ngọc thạch được treo lên, quả nào quả nấy đều sắp gấp ba bốn lần cái nắm tay của Tuyết Mịch rồi.
Lúc Tuyết Mịch còn ở dưới nhìn, thì Tùng Khê đã tiến lên trước, chỉ thấy hắn ta dường như tạo một pháp quyết gì đó, linh quang trong tay loé lên, sau đó hai quả trên cây rơi xuống.
Cảnh Hoán vội vàng tiến lên, ôm vào lòng trước khi chúng chạm đất.
Hai người rất hưng phấn, bọn họ không nghĩ rằng chuyến đi này lại thuận lợi tới vậy.
Tuyết Mịch ở một bên nhìn, thấy bọn họ lấy ra một cái túi bằng lòng bàn tay, nhét hai quả đó vào, loại quả to như thế, đã được cất vào trong cái kia túi nhỏ xíu kia.
“Chỉ cần hai quả sao? Bên trên còn rất nhiều mà.”
Nghe Tuyết Mịch hỏi, Cảnh Hoán nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn lại, sau đó nhìn về phía Tùng Khê.
Tùng Khê lắc đầu: “Thật ra một quả là đủ rồi, đây là quả do Thiên Địa linh khí tạo thành, một quả là có thể giải được đan độc của đại ca rồi, ta lấy hai quả chỉ là phòng ngừa lỡ như thôi, lấy nhiều nữa là tham lam, nếu không phải vì cứu người, thì bọn ta sẽ không làm ra chuyện lén trộm thế này đâu.
Tuyết Mịch kêu một tiếng: “Đáng thương quá.”
Cảnh Hoán gật đầu theo: “Đúng vậy, điều này còn chưa phải thảm nhất, hôm họa diệt môn đó xảy ra, đại ca vất vả trốn thoát ra được, nhưng bị thương rất nặng, thời điểm chạy trốn làm chậm trễ thời gian trị liệu, linh mạch hắn không cách nào ngưng tụ được linh khí.”
Tuyết Mịch chưa bắt đầu tu luyện, cũng không hiểu lắm: “Thế thì sẽ thế nào?”
Cảnh Hoán: “Không có cách nào ngưng tụ linh khí chẳng khác nào không có cách tu luyện, không thể tu luyện đồng nghĩa với phàm nhân bình thường, trước đó đã từng nói với ngươi, ở trong mắt tu giả, phàm nhân là con kiến, bình thường tu giả đều như thế, càng không cần phải nói tới tiên môn thế gia ở Hạ Tiên giới, không phải đại ca có vị hôn thê sao, người ta ghét bỏ đại ca, chướng mắt hắn, nhưng lúc trước hai nhà quan hệ rất tốt, nếu hôn sự đã không còn, thì thể hiện ra ngoài cũng sẽ khó coi, những nhà danh gia vọng tộc hay so đo thể diện, mặc kệ đã lén lút làm nhiều việc xấu xa dơ bẩn, nhưng mặt mũi đều phải rạng rỡ tươi đẹp mới được.”
Những việc này đã hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của Tuyết Mịch, thực ra y chỉ là một con rồng nhỏ mới thoát xác chưa được một tháng, lúc trước làm tiểu thảo tinh, thứ nhìn thấy nhiều nhất cũng là hoa và cỏ, ngay cả người cũng chưa từng nhìn thấy.
Nói tới đây, Cảnh Hoán thể hiện sự tức giận: “Vì mối hôn sự nát bét đó, lại không muốn để người ngoài biết việc mình đuổi cùng giết tận, nên đã cho đại ca ta đan độc, tu giả dùng đan dược tu luyện thật ra ít nhiều gì cũng sẽ có đan độc, đan độc chính là đan dược sau khi hấp thu dược tính có thêm chút tạp chất, chút ít tạp chất này ảnh hưởng không lớn, sẽ theo tu vi tăng lên chậm rãi hóa giải, nhưng lượng lớn sẽ tích tụ ở gân mạch gây ảnh hưởng tu luyện, vốn dĩ linh mạch của đại ca đã bị hao tổn, bây giờ lại trúng đan độc, dù có chết, thì người ngoài cũng sẽ chỉ nói là hắn nóng lòng mong thành công nên dùng lượng lớn đan dược tự tìm chết, sẽ không liên tưởng đến thế gia đã hứa hôn cùng hắn kia đâu.”
Nghe đến đó, Tùng Khê ở phía trước cười lạnh một tiếng: “Ai sẽ liên tưởng đến, chẳng qua chỉ là miệng lưỡi thế gian cho đẹp mặt thôi, mấy thế gia đó, có nhà nào mà không biết đâu.”
Tuyết Mịch đau đầu nhăn mày: “Phức tạp quá, có chỗ nghe không hiểu gì.”
Nghe vậy, Tùng Khê trừng mắt nhìn y, đúng là không biết tên nhóc này lớn lên thế nào nữa, sợ là không phải não có vấn đề thì đúng là ngốc thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa kể chuyện quá khứ bi thảm của vị đại ca đó xong, Tùng Khê chợt kích động dừng bước chân: “Mau xem! Chúng ta tìm thấy rồi!”
Trước mắt ba người chính là một cây ngọc cao chót vót, trên cây là quả ngọt như những viên ngọc thạch được treo lên, quả nào quả nấy đều sắp gấp ba bốn lần cái nắm tay của Tuyết Mịch rồi.
Lúc Tuyết Mịch còn ở dưới nhìn, thì Tùng Khê đã tiến lên trước, chỉ thấy hắn ta dường như tạo một pháp quyết gì đó, linh quang trong tay loé lên, sau đó hai quả trên cây rơi xuống.
Cảnh Hoán vội vàng tiến lên, ôm vào lòng trước khi chúng chạm đất.
Hai người rất hưng phấn, bọn họ không nghĩ rằng chuyến đi này lại thuận lợi tới vậy.
Tuyết Mịch ở một bên nhìn, thấy bọn họ lấy ra một cái túi bằng lòng bàn tay, nhét hai quả đó vào, loại quả to như thế, đã được cất vào trong cái kia túi nhỏ xíu kia.
“Chỉ cần hai quả sao? Bên trên còn rất nhiều mà.”
Nghe Tuyết Mịch hỏi, Cảnh Hoán nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn lại, sau đó nhìn về phía Tùng Khê.
Tùng Khê lắc đầu: “Thật ra một quả là đủ rồi, đây là quả do Thiên Địa linh khí tạo thành, một quả là có thể giải được đan độc của đại ca rồi, ta lấy hai quả chỉ là phòng ngừa lỡ như thôi, lấy nhiều nữa là tham lam, nếu không phải vì cứu người, thì bọn ta sẽ không làm ra chuyện lén trộm thế này đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro