Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

.2: Ta Muốn Đi...

Nam Thư

2024-10-05 23:13:06

Yêu Hoàng không còn vội vàng nữa, lúc này Cổ Khê mới tiến lên, nửa ngồi xổm bên cạnh Tuyết Mịch, nhẹ nhàng chạm chạm vào bàn tay nhỏ đang nắm lấy vạt áo của Thời Uyên, dịu dàng nói: “Ta cũng là Bạch Long, hẳn là cùng tộc với ngươi.”

Tuyết Mịch hơi quay đầu nhìn hắn ta, Cổ Khê liền vội vàng biến ra long giác của chính mình.

Long giác màu trắng tuyết, so với Tuyết Mịch thì lớn hơn vài cỡ, đây vẫn là lần đầu tiên Tuyết Mịch nhìn thấy long giác của người khác, Thời Uyên cũng chưa cho y xem qua.

Cổ Khê đưa long giác đến gần y vài phần, dụ dỗ nói: “Có muốn sờ thử không, nhìn xem có gì khác với tiểu long giác của ngươi?”

Tuyết Mịch có hơi muốn, có điều vẫn là ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Thời Uyên trước, thấy hắn dường như cũng không có phản đối hay không vừa lòng, lúc này mới thử vươn tay thăm dò, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên long giác của Cổ Khê, rồi liền vội vàng rụt trở về.

Cổ Khê cười hỏi: “Có cảm giác thế nào?”

Tuyết Mịch nhỏ giọng nói: “Cứng hơn so với ta.”

Cổ Khê nhẹ nhàng vỗ một cái trên đầu Tuyết Mịch: “Chờ ngươi trưởng thành rồi, tiểu long giác của ngươi sẽ liền cứng giống ta.”

Nhưng mà suy nghĩ của Tuyết Mịch cũng không phải long giác sau khi lớn lên sẽ uy phong như thế nào, mà là nếu như long giác của mình trở nên cứng rắn, thì Thời Uyên sẽ còn bằng lòng cho mình cọ mặt không.

Ba người Yêu Hoàng vốn muốn ở lâu một chút để chậm rãi bồi dưỡng tình cảm với Tuyết Mịch, nhưng đại quân của Yêu tộc đã tới cửa Thiên Cung rồi, thân là Hoàng Đế của một giới, tất nhiên không có khả năng một mình đi đến, chỉ là biết được tin tức của Long Tể, nên mới vội vàng đi trước một bước.

Hiện tại đại quân Yêu tộc đang ở ngoài cửa Thiên Giới, Yêu Hoàng đến tự mình tiến đến dẫn dắt Yêu tộc ở Thiên Giới dàn xếp mới được.

Long Thập Thất muốn ở lại, dù sao thì hắn ta cũng chính là một con rồng nhàn rỗi, cũng không làm việc dưới trướng Yêu Hoàng, rất tự do.

Đáng tiếc Cổ Khê không thể tin tưởng hắn ta, sợ hắn ta không biết nặng nhẹ đúng mực mà gây ra chuyện xấu, vì thế liền trực tiếp mang người đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rời khỏi Trần Hư Cung, Long Thập Thất nhíu mày oán giận với Cổ Khê: “Ngươi có ý gì vậy, đó là nhãi con của ta, ta ở lại thì làm sao?”

Cổ Khê cười lạnh một tiếng: “Nhãi con của ngươi? Nếu không phải ngươi nói trong thời kỳ trứng rồng ngươi đã cùng Long Tể bồi dưỡng ra tình cảm thân thiết, mang ngươi theo sẽ khiến Long Tể có cảm giác an toàn hơn, thì ta sẽ không thèm mang ngươi đến, kết quả Tuyết Mịch căn bản là không quen biết ngươi, nếu như không phải ngươi vừa lên tới đã vội vàng hù hoạ y như vậy, thì y cũng không đến mức kháng cự ta và Yêu Hoàng như thế, không trách chuyện xấu ngươi là là đã tốt rồi, để ngươi ở lại, chỉ sợ đời này đều không thể dỗ Tuyết Mịch trở về!”

Long Thập Thất tức giận: “Ngươi xem thường ta!”

Cổ Khê: “Ngươi đã làm được chuyện gì khiến ta không xem thường sao?”

Long Thập Thất ngẩng đầu lỗ mũi hướng lên trời: “Ta nhặt được nhãi con, nếu không phải ta đào rỗng của cải cho y tiếp tục sống, thì qua mấy ngày đã thành quả trứng chế rồi!”

Cổ Khê trực tiếp chế giễu: “Rõ ràng sự việc chỉ còn thiếu một bước, chính ngươi chăm sóc Long Tể không tốt, trách ai?”

Hai người vừa đi vừa ồn ào, nếu không phải Yêu Hoàng ở phía trước cản lại, đương nhiên cũng có nguyên nhân Long Thập Thất đánh không lại Cổ Khê, thì sợ là hai người sẽ trực tiếp đánh ở đây lên tới Thiên Cung.

So với bên kia không hài hòa, thì Trần Hư Cung chỉ còn Tuyết Mịch và Thời Uyên lại rất hài hòa.

Đồ vật Yêu Hoàng lấy ra vẫn chưa mang đi, tất cả đều để lại cho Tuyết Mịch, chỉ chút linh quả và linh khí như vậy, cũng không đáng giá để Yêu Hoàng phait dùng sức thu vào túi trữ vật, để tránh để lại ấn tượng keo kiệt cho hài tử.

Thời Uyên kêu Lạc Linh cất đồ cho Tuyết Mịch, thấy Tuyết Mịch vẫn luôn nhìn cây roi kia, liền đưa roi tới tay Tuyết Mịch: “Thích thì cầm lấy.”

Tuyết Mịch không dám đòi hỏi, vẫn như cũ ngồi ở trên đùi Thời Uyên không chịu xuống: “Ta cầm đồ của bọn họ, thì liền phải đi theo bọn họ sao?”

Thời Uyên để roi sang bên cạnh, mỉm cười: “Ngươi có biết Yêu Hoàng là cái gì không?”

Tuyết Mịch gật đầu: “Biết, Yêu giới lợi hại nhất, lợi hại nhất Thiên Giới chính là Thiên Đế, lợi hại nhất Yêu giới chính là Yêu Hoàng, lợi hại nhất nhân gian chính là Hoàng Đế nhân gian, Lạc Linh có nói với ta rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Số ký tự: 0