Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc
.2: Tiểu Bằng H...
Nam Thư
2024-10-05 23:13:06
Khi Thời Uyên có khách, Tuyết Mịch sẽ ngoan ngoãn không quấy rầy, buổi sáng y còn nghe Lạc Linh nói, hôm nay cái gì mà Hải Thần Quân sẽ đến và sớm rời đi, đồng thời Thời Uyên và người đó từng cùng nhau rèn luyện, giao tình không tệ, không biết người đó đã rời đi chưa.
Tuyết Mịch nhỏ giọng than thở đứng lên, y sửa sang lại quần áo một chút rồi sờ cái trán nhẵn bóng đã giấu kỹ sừng của mình, y đang định đi tìm Thời Uyên thì chợt nghe thấy ngoài cung truyền đến âm thanh, nhất thời y không đi tìm Thời Uyên nữa mà vịn vào tường nhìn ra bên ngoài, trong lòng tràn đầy tò mò.
Ngoài tường cung là hai thiếu niên đang lôi kéo nhau, trong đó một người ngũ quan có chút sắc bén đang nhíu mày nói cái gì đó với thiếu niên lùn hơn hắn ta một chút.
Khuôn mặt của thiếu niên lùn kia có phần tinh xảo nhưng vẻ mặt có chút co rúm lại, tựa hồ sợ phiền phức, cái đầu đong đưa như cự tuyệt điều gì đó.
Việc Tuyết Mịch vịn vào tường tạo động tĩnh khiến thiếu niên sắc bén phát hiện ra đầu tiên, hắn ta một tay kéo thiếu niên còn lại ra phía sau lưng mình rồi ngẩng đầu nhìn lên với đôi mắt đề phòng cảnh giác, khi thấy trước mặt là một tiểu tiên đồng, vẻ mặt hắn ta hơi hoãn lại nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Tuyết Mịch với vẻ đề phòng như cũ.
Tuyết Mịch nghiêng đầu, y vịn vào tường, có chút tò mò nhìn hai thiếu niên kia: “Các ngươi đang làm cái gì đó?”
Thiếu niên lùn đang trốn phía sau nhìn thấy gương mặt của tiểu tiên đồng thì nhẹ nhàng thở phào, sau khi nghe thấy lời dò hỏi, hắn vội vàng nói: “Không, không có gì, bọn ta chỉ đi ngang qua thôi, bọn ta lập tức rời đi ngay.”
Thiếu niên sắc bén nhìn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của đứa bé đang vịn trên tường, hai tròng mắt trong suốt kia hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy được trong đó có bao nhiêu sự đơn thuần và tò mò, ánh mắt hắn ta chuyển một cái, bên trong có chút tính toán gì đó, hắn ta mở miệng hỏi Tuyết Mịch: “Ngươi là ai?”
Hai tay Tuyết Mịch vịn lên mép tường cung rồi gác cằm lên đó, y lắc lư cái đầu một chút rồi nhìn hai thiếu niên kia: “Ta là Tuyết Mịch.”
Thiếu niên quét mắt nhìn vách tường ngoài cung: “Ngươi là người của Trần Hư Cung?”
Tuy Tuyết Mịch chưa từng ra ngoài, nhưng tốt xấu gì y vẫn biết tên nơi y đang ở, vì thế y gật đầu rồi hỏi tiếp: “Các ngươi là ai?”
Thiếu niên nói: “Ta là Tùng Khê, hắn là Cảnh Hoán.”
Tùng Khê sau khi nói xong thì dừng lại một chút rồi lại tùy ý nói: “Ngươi có muốn theo bọn ta đi chơi không?”
Tùng Khê vừa dứt lời, Cảnh Hoán đứng phía sau ngẩng đầu lên như có chút kinh ngạc, nhưng hắn chưa kịp lên tiếng, Tùng Khê đã cầm tay hắn dùng sức nhéo một cái. Tuy Cảnh Hoán không rõ Tùng Khê đang tính toán điều gì nhưng hắn thành thành thật thật không hé răng nửa lời.
Nghe đến việc được ra ngoài đi chơi, hai mắt Tuyết Mịch sáng rực lên, y chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, y vừa tò mò, vừa chờ mong nhưng lại có chút sợ hãi, cho nên y do dự.
Ánh mắt y quá rõ ràng, Tùng Khê liếc mắt một cái liền có thể đoán được y đang suy nghĩ cái gì, vì thế hắn ta tiếp tục nói: “Ngươi có biết đại hội Phong Thần không, từ bỏ tiên cốt để trở thành thần, đây là chuyện trọng đại của tam giới, từ nay về sau trong tam giới lại có nhiều hơn một vị Thần Quân, cho nên hiện tại Thiên cung rất náo nhiệt, không biết thời điểm tiếp theo còn có sự kiện gì, không nhân cơ hội này học hỏi thêm kiến thức thật đáng tiếc, ngươi có muốn cùng bọn ta đi mở mang kiến thức không?”
Tuyết Mịch nghe vậy liền động tâm, tuy rằng đợi bên cạnh Thời Uyên rất vui, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc y tò mò với thế giới bên ngoài, Tuyết Mịch nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy các ngươi có thể chờ ta một lúc không, ta đi hỏi Uyên Uyên một chút.”
Tuyết Mịch nhỏ giọng than thở đứng lên, y sửa sang lại quần áo một chút rồi sờ cái trán nhẵn bóng đã giấu kỹ sừng của mình, y đang định đi tìm Thời Uyên thì chợt nghe thấy ngoài cung truyền đến âm thanh, nhất thời y không đi tìm Thời Uyên nữa mà vịn vào tường nhìn ra bên ngoài, trong lòng tràn đầy tò mò.
Ngoài tường cung là hai thiếu niên đang lôi kéo nhau, trong đó một người ngũ quan có chút sắc bén đang nhíu mày nói cái gì đó với thiếu niên lùn hơn hắn ta một chút.
Khuôn mặt của thiếu niên lùn kia có phần tinh xảo nhưng vẻ mặt có chút co rúm lại, tựa hồ sợ phiền phức, cái đầu đong đưa như cự tuyệt điều gì đó.
Việc Tuyết Mịch vịn vào tường tạo động tĩnh khiến thiếu niên sắc bén phát hiện ra đầu tiên, hắn ta một tay kéo thiếu niên còn lại ra phía sau lưng mình rồi ngẩng đầu nhìn lên với đôi mắt đề phòng cảnh giác, khi thấy trước mặt là một tiểu tiên đồng, vẻ mặt hắn ta hơi hoãn lại nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Tuyết Mịch với vẻ đề phòng như cũ.
Tuyết Mịch nghiêng đầu, y vịn vào tường, có chút tò mò nhìn hai thiếu niên kia: “Các ngươi đang làm cái gì đó?”
Thiếu niên lùn đang trốn phía sau nhìn thấy gương mặt của tiểu tiên đồng thì nhẹ nhàng thở phào, sau khi nghe thấy lời dò hỏi, hắn vội vàng nói: “Không, không có gì, bọn ta chỉ đi ngang qua thôi, bọn ta lập tức rời đi ngay.”
Thiếu niên sắc bén nhìn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của đứa bé đang vịn trên tường, hai tròng mắt trong suốt kia hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy được trong đó có bao nhiêu sự đơn thuần và tò mò, ánh mắt hắn ta chuyển một cái, bên trong có chút tính toán gì đó, hắn ta mở miệng hỏi Tuyết Mịch: “Ngươi là ai?”
Hai tay Tuyết Mịch vịn lên mép tường cung rồi gác cằm lên đó, y lắc lư cái đầu một chút rồi nhìn hai thiếu niên kia: “Ta là Tuyết Mịch.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiếu niên quét mắt nhìn vách tường ngoài cung: “Ngươi là người của Trần Hư Cung?”
Tuy Tuyết Mịch chưa từng ra ngoài, nhưng tốt xấu gì y vẫn biết tên nơi y đang ở, vì thế y gật đầu rồi hỏi tiếp: “Các ngươi là ai?”
Thiếu niên nói: “Ta là Tùng Khê, hắn là Cảnh Hoán.”
Tùng Khê sau khi nói xong thì dừng lại một chút rồi lại tùy ý nói: “Ngươi có muốn theo bọn ta đi chơi không?”
Tùng Khê vừa dứt lời, Cảnh Hoán đứng phía sau ngẩng đầu lên như có chút kinh ngạc, nhưng hắn chưa kịp lên tiếng, Tùng Khê đã cầm tay hắn dùng sức nhéo một cái. Tuy Cảnh Hoán không rõ Tùng Khê đang tính toán điều gì nhưng hắn thành thành thật thật không hé răng nửa lời.
Nghe đến việc được ra ngoài đi chơi, hai mắt Tuyết Mịch sáng rực lên, y chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, y vừa tò mò, vừa chờ mong nhưng lại có chút sợ hãi, cho nên y do dự.
Ánh mắt y quá rõ ràng, Tùng Khê liếc mắt một cái liền có thể đoán được y đang suy nghĩ cái gì, vì thế hắn ta tiếp tục nói: “Ngươi có biết đại hội Phong Thần không, từ bỏ tiên cốt để trở thành thần, đây là chuyện trọng đại của tam giới, từ nay về sau trong tam giới lại có nhiều hơn một vị Thần Quân, cho nên hiện tại Thiên cung rất náo nhiệt, không biết thời điểm tiếp theo còn có sự kiện gì, không nhân cơ hội này học hỏi thêm kiến thức thật đáng tiếc, ngươi có muốn cùng bọn ta đi mở mang kiến thức không?”
Tuyết Mịch nghe vậy liền động tâm, tuy rằng đợi bên cạnh Thời Uyên rất vui, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc y tò mò với thế giới bên ngoài, Tuyết Mịch nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy các ngươi có thể chờ ta một lúc không, ta đi hỏi Uyên Uyên một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro