Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc
Không Phải Phụ...
Nam Thư
2024-10-05 23:13:06
Trong mắt Tuyết Mịch toàn bộ chỉ có Thời Uyên, căn bản không nhìn thấy người bên cạnh, sau khi ôm lấy Thời Uyên, ngẩng đầu nhìn hắn kể công: "Uyên Uyên, sừng nhỏ biến mất rồi!"
Phụt một tiếng cười, bên cạnh vang lên một giọng nói đầy kinh ngạc: "Uyên Uyên?"
Thời Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn Nam Nguyệt, rồi cúi đầu nhìn Tuyết Mịch: "Lạc Linh đâu?"
Tuyết Mịch quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Lạc linh đứng bên ngoài đài Lộc Linh không tiến vào, vươn một bàn tay chỉ chỉ phía bên kia: "Lạc Linh ở kia!"
Thời Uyên tách thằng nhóc ra khỏi người mình, đẩy đẩy ra ngoài: "Đi tìm Lạc Linh đi."
Tuyết Mịch không nghĩ tới, hôm nay ngoài nghe thượng cổ lục, học xong pháp thuật, còn lại chính là được Lạc Linh cùng với những tỷ tỷ xinh đẹp kia đưa y đi chơi. Nhưng mà hắn không muốn đi chơi với bọn họ, hắn chỉ muốn ở bên cạnh Thời Uyên.
Trông thấy Thời Uyên lại chuẩn bị đẩy mình cho Lạc Linh, Tuyết Mịch nắm chặt góc áo hắn không hé răng, miệng nhỏ hận không thể dẩu lên tận trời cao.
Nam Nguyệt vẫn luôn không có chút cảm giác tồn tại trong mắt thằng nhóc không thể nhịn được nữa thốt ra một câu: "Ta nói Thời Uyên, không định giới thiệu một chút sao, thằng nhóc này từ đâu chui ra vậy?"
Nghe thấy giọng nói, lúc này Tuyết Mịch mới phát hiện ra nơi này không chỉ có Thời Uyên.
Nam tử đứng bên cạnh thân hình không chênh lệch nhiều với Thời Uyên, trên người mặc trang phục màu tím, so với Thời Uyên mặt mày lạnh lùng xa cách, người này tựa hồ trời sinh có một đôi mắt biết cười, khi nhìn người khác toát ra vẻ ôn nhu thân thiết, khiến người khác nhịn không được sinh hảo cảm trong lòng.
Nhìn thấy người lạ, Tuyết Mịch lại lần nữa bổ nhào lên trên người Thời Uyên, túm lấy quần áo hắn trốn ra phía sau né tránh, nhưng vẫn không nhịn được lén lút thò một cái đỉnh đầu ra quan sát đối phương.
Nhìn thấy không ít trẻ con ở những Yêu tộc hùng mạnh, sức lực đùa nghịch náo loạn trời đất, đột nhiên nhìn thấy một đứa nhóc biết thẹn thùng, còn lén lút nhìn trộm mình, Nam Nguyệt nhất thời bị sự đáng yêu ấy bao vây, thật là đáng yêu, thân hình nho nhỏ, đôi mắt to tròn, môi hồng răng trắng, giống như cái bánh bao, liền vươn tay muốn véo mặt y một cái. Thế nhưng không đợi hắn sờ được đến mặt Tuyết Mịch, bàn tay vươn ra kia liền bị Thời Uyên gạt xuống.
Nam Nguyệt ngược lại cũng chẳng để tâm, thằng nhóc này tuy dùng thuật hóa hình để che lấp, nhưng trên người vẫn chưa đeo bất cứ pháp khí che giấu hơi thở nào, long khí quanh thân y, đứng ở trước mặt Thượng thần quả thật liếc mắt một cái liền thấy rõ.
Chỉ là không nghĩ tới hắn mới đi du ngoạn một nghìn năm về, bạn tốt năm xưa đã có con trai rồi. Nhìn Tiểu Long Tể trước mặt, Nam Nguyệt không nhịn được thốt lên: “Yêu tộc các cậu quá được ông trời ưu ái rồi, sao có thể sinh ra đứa bé mềm mại đáng yêu như vậy được chứ.”
Nam Nguyệt nói xong liền ngồi xổm xuống, vươn tay về phía Tuyết Mịch nói: “Xin chào bạn nhỏ đáng yêu, ta là bạn tốt của phụ thân con, con có thể gọi ta là Nam Nguyệt thúc thúc.”
Tuyết Mịch đang túm chặt quần áo, y phục của Thời Uyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua, rồi nhìn sang Nam Nguyệt, miệng nhỏ sửa lại lời hắn nói: “Không phải phụ thân, là Uyên Uyên, tên của ta không phải là bạn nhỏ đáng yêu, ta tên là Tuyết Mịch, tuyết trong tuyết trắng, mịch trong tầm mịch.”
Nếu không phải không muốn làm càn quá mức trước mặt hài tử sợ ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân, Nam Nguyệt thật sự rất muốn cười nhạo thành tiếng, Uyên Uyên là cái quỷ gì, không biết còn tưởng đang gọi tiểu khả ái nhà ai, một chút cũng không hợp với hình tượng Thượng thần của Thời Uyên.
Nam Nguyệt nghe tiểu Long Đế giới thiệu bản thân xong, vội vàng nói: “Được được, là Uyên Uyên, ngươi là Tuyết Mịch, tiểu Tuyết Mịch lại đây, đưa tay cho ta, thúc thúc tặng ngươi một món quà.”
Tuyết Mịch nghe vậy lại ngẩng đầu nhìn Thời Uyên, thấy Thời Uyên gật đầu, lúc này mới đặt bộ móng vuốt nhỏ trắng nõn vào lòng bàn tay Nam Nguyệt.
Phụt một tiếng cười, bên cạnh vang lên một giọng nói đầy kinh ngạc: "Uyên Uyên?"
Thời Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn Nam Nguyệt, rồi cúi đầu nhìn Tuyết Mịch: "Lạc Linh đâu?"
Tuyết Mịch quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Lạc linh đứng bên ngoài đài Lộc Linh không tiến vào, vươn một bàn tay chỉ chỉ phía bên kia: "Lạc Linh ở kia!"
Thời Uyên tách thằng nhóc ra khỏi người mình, đẩy đẩy ra ngoài: "Đi tìm Lạc Linh đi."
Tuyết Mịch không nghĩ tới, hôm nay ngoài nghe thượng cổ lục, học xong pháp thuật, còn lại chính là được Lạc Linh cùng với những tỷ tỷ xinh đẹp kia đưa y đi chơi. Nhưng mà hắn không muốn đi chơi với bọn họ, hắn chỉ muốn ở bên cạnh Thời Uyên.
Trông thấy Thời Uyên lại chuẩn bị đẩy mình cho Lạc Linh, Tuyết Mịch nắm chặt góc áo hắn không hé răng, miệng nhỏ hận không thể dẩu lên tận trời cao.
Nam Nguyệt vẫn luôn không có chút cảm giác tồn tại trong mắt thằng nhóc không thể nhịn được nữa thốt ra một câu: "Ta nói Thời Uyên, không định giới thiệu một chút sao, thằng nhóc này từ đâu chui ra vậy?"
Nghe thấy giọng nói, lúc này Tuyết Mịch mới phát hiện ra nơi này không chỉ có Thời Uyên.
Nam tử đứng bên cạnh thân hình không chênh lệch nhiều với Thời Uyên, trên người mặc trang phục màu tím, so với Thời Uyên mặt mày lạnh lùng xa cách, người này tựa hồ trời sinh có một đôi mắt biết cười, khi nhìn người khác toát ra vẻ ôn nhu thân thiết, khiến người khác nhịn không được sinh hảo cảm trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy người lạ, Tuyết Mịch lại lần nữa bổ nhào lên trên người Thời Uyên, túm lấy quần áo hắn trốn ra phía sau né tránh, nhưng vẫn không nhịn được lén lút thò một cái đỉnh đầu ra quan sát đối phương.
Nhìn thấy không ít trẻ con ở những Yêu tộc hùng mạnh, sức lực đùa nghịch náo loạn trời đất, đột nhiên nhìn thấy một đứa nhóc biết thẹn thùng, còn lén lút nhìn trộm mình, Nam Nguyệt nhất thời bị sự đáng yêu ấy bao vây, thật là đáng yêu, thân hình nho nhỏ, đôi mắt to tròn, môi hồng răng trắng, giống như cái bánh bao, liền vươn tay muốn véo mặt y một cái. Thế nhưng không đợi hắn sờ được đến mặt Tuyết Mịch, bàn tay vươn ra kia liền bị Thời Uyên gạt xuống.
Nam Nguyệt ngược lại cũng chẳng để tâm, thằng nhóc này tuy dùng thuật hóa hình để che lấp, nhưng trên người vẫn chưa đeo bất cứ pháp khí che giấu hơi thở nào, long khí quanh thân y, đứng ở trước mặt Thượng thần quả thật liếc mắt một cái liền thấy rõ.
Chỉ là không nghĩ tới hắn mới đi du ngoạn một nghìn năm về, bạn tốt năm xưa đã có con trai rồi. Nhìn Tiểu Long Tể trước mặt, Nam Nguyệt không nhịn được thốt lên: “Yêu tộc các cậu quá được ông trời ưu ái rồi, sao có thể sinh ra đứa bé mềm mại đáng yêu như vậy được chứ.”
Nam Nguyệt nói xong liền ngồi xổm xuống, vươn tay về phía Tuyết Mịch nói: “Xin chào bạn nhỏ đáng yêu, ta là bạn tốt của phụ thân con, con có thể gọi ta là Nam Nguyệt thúc thúc.”
Tuyết Mịch đang túm chặt quần áo, y phục của Thời Uyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua, rồi nhìn sang Nam Nguyệt, miệng nhỏ sửa lại lời hắn nói: “Không phải phụ thân, là Uyên Uyên, tên của ta không phải là bạn nhỏ đáng yêu, ta tên là Tuyết Mịch, tuyết trong tuyết trắng, mịch trong tầm mịch.”
Nếu không phải không muốn làm càn quá mức trước mặt hài tử sợ ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân, Nam Nguyệt thật sự rất muốn cười nhạo thành tiếng, Uyên Uyên là cái quỷ gì, không biết còn tưởng đang gọi tiểu khả ái nhà ai, một chút cũng không hợp với hình tượng Thượng thần của Thời Uyên.
Nam Nguyệt nghe tiểu Long Đế giới thiệu bản thân xong, vội vàng nói: “Được được, là Uyên Uyên, ngươi là Tuyết Mịch, tiểu Tuyết Mịch lại đây, đưa tay cho ta, thúc thúc tặng ngươi một món quà.”
Tuyết Mịch nghe vậy lại ngẩng đầu nhìn Thời Uyên, thấy Thời Uyên gật đầu, lúc này mới đặt bộ móng vuốt nhỏ trắng nõn vào lòng bàn tay Nam Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro