Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!
Ai Có Thể Ngờ B...
2024-12-01 10:18:16
Lý Thu Hiệp xem đến cười toe toét. Người bình thường ai lại làm vậy, ghi nợ à?
Hơn nữa Vương Đức Phát này lại biết chữ sao? Cuốn tiểu thuyết này thật... khó mà diễn tả.
Không phải là lão ta còn biết viết nhật ký đấy chứ? Trong nhật ký có ghi lại những chuyện cấm người dưới 18 tuổi không?
Không đến nỗi vậy chứ, lão già đó biết chữ là giỏi lắm rồi, sao có thể viết được nhật ký.
"Mẹ."
Vương Quế Hoa thấy mẹ mình nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay phải, cô ta tò mò ghé vào xem mà không thấy gì cả, sao mẹ cô ta lại xem với vẻ thích thú.
"Mẹ đang xem gì vậy? Trong lòng bàn tay của mẹ có bông hoa sao? Mẹ đừng xem nữa, mẹ nhìn con này!"
Vương Quế Hoa quơ quơ tay trước mặt Lý Thu Hiệp.
Lý Thu Hiệp giật mình, nhưng sau đó cô nhận ra có lẽ Vương Quế Hoa không thể nhìn thấy màn hình điện thoại trên tay mình. Cô rút tay lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Chuyện gì vậy?"
"Mẹ, con đã suy nghĩ cả ngày rồi, mẹ bảo con học giặt giũ, học nấu ăn, con thấy khó khăn quá, con đã nghĩ ra một cách!"
Vương Quế Hoa cho rằng cách mình nghĩ ra rất tuyệt vời, một công đôi chuyện.
"Ồ, con nghĩ ra được ý tưởng hay ho gì thế?"
Lý Thu Hiệp lạnh lùng nhìn cô con gái này, giống hệt cha cô ta, chẳng phải là thứ tốt lành gì, nghe cô ta nói là biết không có gì tốt đẹp.
"Mẹ này, con gả cho anh Ngô Quý, mẹ cho Bàn Nữu gả cho anh trai Ngô Quý, vậy chẳng phải sẽ tiện cả đôi đường sao? Sau này mọi người là người một nhà, Bàn Nữu tiếp tục nấu ăn, giặt quần áo cho con. Hơn nữa đến lúc đó trong nhà chỉ có bốn người, không có nhiều người như nhà chúng ta, con bé có thể nhẹ việc được một chút... còn..."
Vương Quế Hoa vẫn tiếp tục huyên thuyên chuyện Bàn Nữu sẽ làm trâu làm ngựa cho bọn họ như thế nào.
Tay của Lý Thu Hiệp đã cầm cây gậy lên lần nữa, không chờ cô ta nói xong cô đã đánh thẳng vào mặt cô ta.
Cô vốn đã dồn nén sự tức giận vì chuyện của Vương Đức Phát, con ranh chết tiệt này lại tự chui đầu vào chỗ chết.
"Mẹ, sao mẹ lại đánh con nữa!"
Vương Quế Hoa bị đánh rất đau, mẹ cô ta đã đánh thẳng vào đầu vào mặt cô ta, chẳng hề nương tay gì cả.
Vương Quế Hoa bị đuổi đánh chạy khắp sân.
Lý Thu Hiệp vừa đuổi theo đánh vừa mắng:
"Một mình mày muốn giúp đỡ người nghèo là được rồi, cái thứ chó chết như mày lại còn muốn làm khổ Bàn Nữu, hôm nay tao đánh mày chết, giống hệt cha của mày, đồ thứ vô lương tâm. Còn muốn đem Bàn Nữu gả cho Ngô Quyền, tên Ngô Quyền đó làm cha Bàn Nữu cũng được đấy. Mày chẳng ra gì cả, nếu mày không phải là con gái ruột thì tao đã đuổi cổ mày ra khỏi nhà rồi. Tao chưa từng thấy ai như mày. Mẹ nó, đồ khốn nạn."
Lý Thu Hiệp đuổi theo Vương Quế Hoa hồi lâu, nhưng bộ xương già này không chịu nổi nữa, chạy vài bước là thở dốc.
Nhà anh cả nghe thấy chuyện này liên quan đến con gái nhà mình nên đã ra ngoài xem chuyện gì.
Sau khi nghe được lời mẹ nói thì Vương Hỷ Tài cũng rất tức giận. Mẹ anh ta nói đúng, người em gái này đúng thật là giống hệt cha, đều là thứ chẳng ra gì.
"Không gả thì thôi, con chỉ hỏi thử thôi. Sao mẹ lại tức giận như vậy chứ?"
Vương Quế Hoa bị đánh một trận nên đã đàng hoàng hơn, sau đó cô ta nhìn thấy anh trai và chị dâu đang nhìn mình với vẻ giận dữ.
Cô ta vội vàng bổ sung:
"Anh chị cả, anh chị đừng nghe mẹ nói. Em chỉ muốn cùng Bàn Nữu gả sang đó cho có người bầu bạn thôi, như vậy em sẽ che chở cho con bé."
"Hừ, Vương Quế Hoa, đừng ép anh phải đánh mày."
Vương Hỷ Tài không ngờ em gái của mình lại dám có suy nghĩ như vậy, gả con gái của anh ta cho Ngô Quyền, như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Lúc này, Vương Hỷ Tài nhìn em gái ruột của mình bằng ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
Tôn Á Mai cũng như vậy, mặc dù chị ta thương con trai hơn nhưng không có nghĩa chị ta không thương con gái của mình.
Người cô út này đúng là cực kỳ ích kỷ. Khi lấy chồng còn muốn mang theo con gái của chị ta đi làm trâu làm ngựa cho cô ta.
Hơn nữa Vương Đức Phát này lại biết chữ sao? Cuốn tiểu thuyết này thật... khó mà diễn tả.
Không phải là lão ta còn biết viết nhật ký đấy chứ? Trong nhật ký có ghi lại những chuyện cấm người dưới 18 tuổi không?
Không đến nỗi vậy chứ, lão già đó biết chữ là giỏi lắm rồi, sao có thể viết được nhật ký.
"Mẹ."
Vương Quế Hoa thấy mẹ mình nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay phải, cô ta tò mò ghé vào xem mà không thấy gì cả, sao mẹ cô ta lại xem với vẻ thích thú.
"Mẹ đang xem gì vậy? Trong lòng bàn tay của mẹ có bông hoa sao? Mẹ đừng xem nữa, mẹ nhìn con này!"
Vương Quế Hoa quơ quơ tay trước mặt Lý Thu Hiệp.
Lý Thu Hiệp giật mình, nhưng sau đó cô nhận ra có lẽ Vương Quế Hoa không thể nhìn thấy màn hình điện thoại trên tay mình. Cô rút tay lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Chuyện gì vậy?"
"Mẹ, con đã suy nghĩ cả ngày rồi, mẹ bảo con học giặt giũ, học nấu ăn, con thấy khó khăn quá, con đã nghĩ ra một cách!"
Vương Quế Hoa cho rằng cách mình nghĩ ra rất tuyệt vời, một công đôi chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ồ, con nghĩ ra được ý tưởng hay ho gì thế?"
Lý Thu Hiệp lạnh lùng nhìn cô con gái này, giống hệt cha cô ta, chẳng phải là thứ tốt lành gì, nghe cô ta nói là biết không có gì tốt đẹp.
"Mẹ này, con gả cho anh Ngô Quý, mẹ cho Bàn Nữu gả cho anh trai Ngô Quý, vậy chẳng phải sẽ tiện cả đôi đường sao? Sau này mọi người là người một nhà, Bàn Nữu tiếp tục nấu ăn, giặt quần áo cho con. Hơn nữa đến lúc đó trong nhà chỉ có bốn người, không có nhiều người như nhà chúng ta, con bé có thể nhẹ việc được một chút... còn..."
Vương Quế Hoa vẫn tiếp tục huyên thuyên chuyện Bàn Nữu sẽ làm trâu làm ngựa cho bọn họ như thế nào.
Tay của Lý Thu Hiệp đã cầm cây gậy lên lần nữa, không chờ cô ta nói xong cô đã đánh thẳng vào mặt cô ta.
Cô vốn đã dồn nén sự tức giận vì chuyện của Vương Đức Phát, con ranh chết tiệt này lại tự chui đầu vào chỗ chết.
"Mẹ, sao mẹ lại đánh con nữa!"
Vương Quế Hoa bị đánh rất đau, mẹ cô ta đã đánh thẳng vào đầu vào mặt cô ta, chẳng hề nương tay gì cả.
Vương Quế Hoa bị đuổi đánh chạy khắp sân.
Lý Thu Hiệp vừa đuổi theo đánh vừa mắng:
"Một mình mày muốn giúp đỡ người nghèo là được rồi, cái thứ chó chết như mày lại còn muốn làm khổ Bàn Nữu, hôm nay tao đánh mày chết, giống hệt cha của mày, đồ thứ vô lương tâm. Còn muốn đem Bàn Nữu gả cho Ngô Quyền, tên Ngô Quyền đó làm cha Bàn Nữu cũng được đấy. Mày chẳng ra gì cả, nếu mày không phải là con gái ruột thì tao đã đuổi cổ mày ra khỏi nhà rồi. Tao chưa từng thấy ai như mày. Mẹ nó, đồ khốn nạn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Thu Hiệp đuổi theo Vương Quế Hoa hồi lâu, nhưng bộ xương già này không chịu nổi nữa, chạy vài bước là thở dốc.
Nhà anh cả nghe thấy chuyện này liên quan đến con gái nhà mình nên đã ra ngoài xem chuyện gì.
Sau khi nghe được lời mẹ nói thì Vương Hỷ Tài cũng rất tức giận. Mẹ anh ta nói đúng, người em gái này đúng thật là giống hệt cha, đều là thứ chẳng ra gì.
"Không gả thì thôi, con chỉ hỏi thử thôi. Sao mẹ lại tức giận như vậy chứ?"
Vương Quế Hoa bị đánh một trận nên đã đàng hoàng hơn, sau đó cô ta nhìn thấy anh trai và chị dâu đang nhìn mình với vẻ giận dữ.
Cô ta vội vàng bổ sung:
"Anh chị cả, anh chị đừng nghe mẹ nói. Em chỉ muốn cùng Bàn Nữu gả sang đó cho có người bầu bạn thôi, như vậy em sẽ che chở cho con bé."
"Hừ, Vương Quế Hoa, đừng ép anh phải đánh mày."
Vương Hỷ Tài không ngờ em gái của mình lại dám có suy nghĩ như vậy, gả con gái của anh ta cho Ngô Quyền, như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Lúc này, Vương Hỷ Tài nhìn em gái ruột của mình bằng ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
Tôn Á Mai cũng như vậy, mặc dù chị ta thương con trai hơn nhưng không có nghĩa chị ta không thương con gái của mình.
Người cô út này đúng là cực kỳ ích kỷ. Khi lấy chồng còn muốn mang theo con gái của chị ta đi làm trâu làm ngựa cho cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro