Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!
Cái Thời Này Mà...
2024-12-01 10:18:16
Thì ra trong những năm qua, một nửa số tiền của gia đình đã được Vương Đức Phát dùng để trợ cấp cho nhà chị dâu ở sát bên vách.
Anh trai của Vương Đức Phát là Vương Đức Thuận, trong tiểu thuyết viết năm xưa ông ta đi săn bắt trên núi đã bị chó sói ăn thịt.
Khi đó, chị dâu là Mao Phương Phương có hai đứa con khoảng bảy tám tuổi. Trong tiểu thuyết đặc biệt đề cập Mao Phương Phương chính là Bạch Nguyệt Quang của Vương Đức Phát.
Năm xưa Vương Đức Phát cũng thích Mao Phương Phương, nhưng gia đình đã hỏi cưới Mao Phương Phương cho anh trai của lão ta.
Sau khi anh trai ông ta qua đời, Vương Đức Phát thường mượn cơ hội sang nhà bên cạnh để giúp Mao Phương Phương một số công việc rồi hú hí với Mao Phương Phương.
"Mẹ kiếp, cái thời này mà cũng bị cắm sừng!"
Cô không cảm thấy tức giận như trong tưởng tượng, ngược lại cô còn cảm thấy đây là một việc tốt, cô phải vạch mặt họ, sau đó sẽ có lý do để ly hôn với lão già đó.
Để xem trong truyện đã viết gì về hai vợ chồng này.
Ngay khi hai cái đứa chó chết là Vương Quế Hoa và thằng nhóc Ngô Quý đang bày mưu tính kế cho tên ế vợ Ngô Quyền.
Nhân lúc Bàn Nữu lên núi cắt cỏ cho lợn, bảo tên Ngô Quyền cưỡng ép Bàn Nữu làm một số việc không thể miêu tả.
Vương Quế Hoa chờ Ngô Quyền làm xong việc rồi mới gọi người dân trong thôn đang làm ruộng dưới chân núi đến chứng kiến mối quan hệ giữa Bàn Nữu và Ngô Quyền, sau đó khiến Bàn Nữu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kết hôn với Ngô Quyền.
Tình cờ Vương Đức Phát và Mao Phương Phương vụng trộm trên núi cũng bị bắt gặp.
Nguyên chủ tức giận vừa đánh vừa chửi Mao Phương Phương nhưng lại bị Vương Đức Phát tát cho hai cái.
Lão ta còn dám hăm he nguyên chủ, nếu còn dám gây ầm ĩ nữa sẽ lập tức ly hôn, bảo nguyên chủ cút về nhà mẹ đẻ, ở cái tuổi này thì nguyên chủ có thể đi đâu chứ?
Bà đã xúc phạm cả ba người con trai của mình, không ai đứng ra nói thay cho bà.
Ngay cả cô con gái yêu quý của bà là Vương Quế Hoa cũng không nói một lời.
Thế là chuyện đó đã được dẹp yên, chuyện của Vương Đức Phát và Mao Phương Phương được gác lại.
Mao Phương Phương càng thêm đắc ý, ngang nhiên gọi Vương Đức Phát đến nhà mình vào buổi tối.
"Ôi trời, lão già xấu xí này mà có giá vậy sao?"
Tiếp tục xem, Vương Đức Phát có tiền rủng rỉnh trong tay, thằng hai mỗi tháng gửi về hơn 100 đồng.
Số tiền này sẽ được đưa cho Lý Thu Hiệp, sau khi chuyện vụng trộm bị lộ, Vương Đức Phát đã không đưa cho Lý Thu Hiệp nữa.
Phần lớn được đưa cho Mao Phương Phương, bảo sao hai người con trai của Mao Phương Phương đều biết chuyện của mẹ mình và chú hai, nhưng nhiều năm qua chúng chẳng lên tiếng nào.
Nghĩ đến đây, Lý Thu Hiệp cảm thấy lão già này chẳng ra gì, chẳng nghĩ cho ba đứa con trai của mình, còn đẩy hết những chuyện xấu cho cô.
Không được, phải chia của cải.
Từ nay trở đi, nhà nào tự quản tiền của nhà nấy, như vậy mọi người mới sống tốt được.
Về phần mình, cô không muốn ở chung nhà với lão già này.
Cô sẽ ngủ cùng phòng với con gái Vương Quế Hoa trước. Thật kinh tởm.
"Mẹ, đến giờ ăn rồi!" Giọng nói của Trịnh Tiểu Hoa từ ngoài truyền đến.
Khi Lý Thu Hiệp bước ra khỏi nhà thì thấy hai người con trai và con dâu lớn cũng đã trở về, họ đang rửa tay và dọn thức ăn lên bàn.
"Chà, hôm nay có thịt ăn à!"
Con trai lớn Vương Hỷ Tài vừa trở về, ngửi thấy mùi thơm bay trong không khí, sắp chảy cả nước miếng.
"Nội, con muốn ăn đùi gà to."
Bữa cơm vẫn chưa ăn đã nghe thấy giọng nói của Vương Cẩu Đản.
Người con dâu lớn nở nụ cười trên mặt, chiếc đùi gà này chắc chắn sẽ thuộc về con trai chị ta. Là quy tắc từ xưa đến giờ.
"Tiểu Hoa, con vớt một nửa con gà ra cho mọi người ăn, nửa còn lại để con tự ăn sau!"
Nghe xong lời này mọi người không ai phản đối, chỉ có Vương Quế Hoa và Vương Cẩu Đản la lối:
"Dựa vào đâu chứ?"
"Dựa vào mẹ nói, còn nữa vớt một cái đùi gà ra cho Bàn Nữu."
Anh trai của Vương Đức Phát là Vương Đức Thuận, trong tiểu thuyết viết năm xưa ông ta đi săn bắt trên núi đã bị chó sói ăn thịt.
Khi đó, chị dâu là Mao Phương Phương có hai đứa con khoảng bảy tám tuổi. Trong tiểu thuyết đặc biệt đề cập Mao Phương Phương chính là Bạch Nguyệt Quang của Vương Đức Phát.
Năm xưa Vương Đức Phát cũng thích Mao Phương Phương, nhưng gia đình đã hỏi cưới Mao Phương Phương cho anh trai của lão ta.
Sau khi anh trai ông ta qua đời, Vương Đức Phát thường mượn cơ hội sang nhà bên cạnh để giúp Mao Phương Phương một số công việc rồi hú hí với Mao Phương Phương.
"Mẹ kiếp, cái thời này mà cũng bị cắm sừng!"
Cô không cảm thấy tức giận như trong tưởng tượng, ngược lại cô còn cảm thấy đây là một việc tốt, cô phải vạch mặt họ, sau đó sẽ có lý do để ly hôn với lão già đó.
Để xem trong truyện đã viết gì về hai vợ chồng này.
Ngay khi hai cái đứa chó chết là Vương Quế Hoa và thằng nhóc Ngô Quý đang bày mưu tính kế cho tên ế vợ Ngô Quyền.
Nhân lúc Bàn Nữu lên núi cắt cỏ cho lợn, bảo tên Ngô Quyền cưỡng ép Bàn Nữu làm một số việc không thể miêu tả.
Vương Quế Hoa chờ Ngô Quyền làm xong việc rồi mới gọi người dân trong thôn đang làm ruộng dưới chân núi đến chứng kiến mối quan hệ giữa Bàn Nữu và Ngô Quyền, sau đó khiến Bàn Nữu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kết hôn với Ngô Quyền.
Tình cờ Vương Đức Phát và Mao Phương Phương vụng trộm trên núi cũng bị bắt gặp.
Nguyên chủ tức giận vừa đánh vừa chửi Mao Phương Phương nhưng lại bị Vương Đức Phát tát cho hai cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão ta còn dám hăm he nguyên chủ, nếu còn dám gây ầm ĩ nữa sẽ lập tức ly hôn, bảo nguyên chủ cút về nhà mẹ đẻ, ở cái tuổi này thì nguyên chủ có thể đi đâu chứ?
Bà đã xúc phạm cả ba người con trai của mình, không ai đứng ra nói thay cho bà.
Ngay cả cô con gái yêu quý của bà là Vương Quế Hoa cũng không nói một lời.
Thế là chuyện đó đã được dẹp yên, chuyện của Vương Đức Phát và Mao Phương Phương được gác lại.
Mao Phương Phương càng thêm đắc ý, ngang nhiên gọi Vương Đức Phát đến nhà mình vào buổi tối.
"Ôi trời, lão già xấu xí này mà có giá vậy sao?"
Tiếp tục xem, Vương Đức Phát có tiền rủng rỉnh trong tay, thằng hai mỗi tháng gửi về hơn 100 đồng.
Số tiền này sẽ được đưa cho Lý Thu Hiệp, sau khi chuyện vụng trộm bị lộ, Vương Đức Phát đã không đưa cho Lý Thu Hiệp nữa.
Phần lớn được đưa cho Mao Phương Phương, bảo sao hai người con trai của Mao Phương Phương đều biết chuyện của mẹ mình và chú hai, nhưng nhiều năm qua chúng chẳng lên tiếng nào.
Nghĩ đến đây, Lý Thu Hiệp cảm thấy lão già này chẳng ra gì, chẳng nghĩ cho ba đứa con trai của mình, còn đẩy hết những chuyện xấu cho cô.
Không được, phải chia của cải.
Từ nay trở đi, nhà nào tự quản tiền của nhà nấy, như vậy mọi người mới sống tốt được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về phần mình, cô không muốn ở chung nhà với lão già này.
Cô sẽ ngủ cùng phòng với con gái Vương Quế Hoa trước. Thật kinh tởm.
"Mẹ, đến giờ ăn rồi!" Giọng nói của Trịnh Tiểu Hoa từ ngoài truyền đến.
Khi Lý Thu Hiệp bước ra khỏi nhà thì thấy hai người con trai và con dâu lớn cũng đã trở về, họ đang rửa tay và dọn thức ăn lên bàn.
"Chà, hôm nay có thịt ăn à!"
Con trai lớn Vương Hỷ Tài vừa trở về, ngửi thấy mùi thơm bay trong không khí, sắp chảy cả nước miếng.
"Nội, con muốn ăn đùi gà to."
Bữa cơm vẫn chưa ăn đã nghe thấy giọng nói của Vương Cẩu Đản.
Người con dâu lớn nở nụ cười trên mặt, chiếc đùi gà này chắc chắn sẽ thuộc về con trai chị ta. Là quy tắc từ xưa đến giờ.
"Tiểu Hoa, con vớt một nửa con gà ra cho mọi người ăn, nửa còn lại để con tự ăn sau!"
Nghe xong lời này mọi người không ai phản đối, chỉ có Vương Quế Hoa và Vương Cẩu Đản la lối:
"Dựa vào đâu chứ?"
"Dựa vào mẹ nói, còn nữa vớt một cái đùi gà ra cho Bàn Nữu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro