Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!
Đi Thôi! Hôm Na...
2024-12-01 10:18:16
Bàn Nữu đang chuẩn bị lấy lưỡi liềm ra ngoài cắt cỏ cho bầy heo trong nhà.
Nghe thấy bà nội ở trong bếp nhắc đến mình, cô bé lập tức chạy đến cửa bếp.
"Nội, con đây!"
Trong nhà này người sợ Lý Thu Hiệp nhất có lẽ là Bàn Nữu.
Đó là Vương Bàn Nữu con gái của người con trai lớn, Bàn Nữu được đặt tên là Bàn Nữu nhưng cô gái chẳng mập mạp chút nào cả, sở dĩ gọi là Bàn Nữu là vì vợ chồng thằng cả mong muốn con mình có thể mập mạp một chút.
Bàn Nữu thắt hai bím tóc, khuôn mặt đen nhẻm và gầy hóp nhưng đôi mắt khá to.
Khi trưởng thành có lẽ cũng sẽ là một cô gái xinh đẹp.
"Bàn Nữu, hôm nay đưa nội đi cùng nhé, để xem thường ngày con đi cắt cỏ ở đâu."
Lý Thu Hiệp muốn tiện thể xem thử có tìm được thứ gì để bán không.
Nếu đây là thời xưa thì tốt rồi, lấy bất cứ một món đồ nào bỏ lên cửa hàng để bán thì đều là đồ cổ cả. Thời này đi đâu tìm thứ có thể bán được tiền chứ, mới không mới cũ không cũ.
"Hả, nội ơi, con không có lười biếng đâu! Mỗi ngày con đều có thể cắt hai sọt cỏ to, bầy heo bầy gà trong nhà đều được ăn no."
Bàn Nữu khi nghe bà nội muốn đi cùng mình, thì cô gái đã sợ đến mức đánh rơi cả lưỡi liềm trên tay, suýt bị cắt đứt chân.
"Ôi chao, con bé này làm sao thế?"
Mặc dù kiếp trước Lý Thu Hiệp chưa kết hôn, nhưng anh trai cô đã kết hôn, sinh ra một cậu bé bụ bẫm, cô vô cùng yêu thích, nhưng nhắc đến chuyện bảo cô kết hôn thì cô lại từ chối.
Cô luôn thúc giục anh trai và chị dâu sinh thêm một cô con gái nữa, bé gái sẽ rất xinh đẹp.
Mặc một chiếc váy nhỏ xinh xắn, trông thật dễ thương.
Nhưng Bàn Nữu đã sợ đến bước lùi lại.
"Nội đừng đánh con! Con thật sự không lười biếng đâu!"
Lý Thu Hiệp bước tới nhặt lưỡi liềm trên mặt đất lên, rồi nắm tay cô cháu gái đang ôm đầu, trong lòng thầm mắng nguyên chủ:
[Thật chẳng ra gì cả, cháu gái ruột của mình mà cũng nỡ đánh.]
Có vẻ như bị ăn nhiều đòn roi nên cô gái đã ôm đầu theo phản xạ tự nhiên, đoán chừng thường xuyên bị đánh vào mặt hoặc vào đầu.
"Nội không đánh con, đánh con làm gì chứ? Nội chỉ sốt ruột muốn xem chân của con có bị thương hay không thôi. Sao lại bất cẩn vậy chứ, lưỡi liềm mà lại tùy tiện ném vậy à."
"Nội thật sự không đánh con sao?"
Vẻ mặt của Bàn Nữu vẫn không thể tin được, bình thường bà nội cô ấy muốn đánh là đánh, muốn chửi là chửi, hôm nay sao thế, cách nói chuyện cũng không giống bà nội nữa.
"Đi thôi, hôm nay nội không đánh người."
Lý Thu Hiệp không quan tâm mình có hành động khác thường hay không, dù sao cô là một người như vậy, mặc kệ người khác thích nói gì thì nói.
Vừa bước ra cổng liền thấy ngoài đường chẳng có mấy người.
Có mấy cụ già không còn sức lao động ngồi bên ngoài phơi nắng, những người còn sức lao động thì ngồi chẻ củi trước cửa.
"Nội!"
Lý Thu Hiệp đang định theo Bàn Nữu đi về phía Tây ngôi làng thì nhìn thấy hai đứa trẻ đang chạy về phía mình.
Đây là con trai nhỏ của thằng cả, Vương Cẩu Đản 10 tuổi, và con gái lớn của thằng hai, Vương Hồng Oa 8 tuổi.
Lý Thu Hiệp thực sự thích trẻ con, cô đưa tay xoa xoa vào đầu Vương Cẩu Đản vừa nhào đến.
Nhưng Vương Hồng Oa thì không dám lại gần, bởi vì bà nội thường xuyên gọi cô bé là đồ lỗ vốn, cơm cũng không cho ăn no, cô bé rất ghét bà nội.
"Hồng Oa, tới đây."
Lý Thu Hiệp thấy đứa cháu gái nhỏ này đang trừng to đôi mắt nhìn mình, cô cảm thấy đứa trẻ này khá thú vị, rõ ràng là sợ chết khiếp, nhưng lại rất có cá tính.
"Không, nội đừng đánh con!" Vương Hồng Oa nói rồi chạy vào nhà tìm mẹ của mình.
"Ai đánh con bé chứ, thật là!"
Lý Thu Hiệp không ngờ mình chỉ muốn thể hiện sự thân thiết nhưng đã dọa đứa trẻ bỏ chạy. Thường ngày nguyên chủ này đáng ghét làm sao.
"Nội, nội cho con năm xu nhé!" Vương Cẩu Đản thì khác, cậu bé ôm lấy đùi của Lý Thu Hiệp bắt đầu vòi vĩnh.
"Đứng đàng hoàng xem, nhìn giống thứ gì chứ? Còn đòi lấy tiền nữa, tiền đâu ra đưa cho con?"
Lý Thu Hiệp vẫn đang lo lắng sau này mình sẽ ăn gì, trong đầu cô lúc này đang hiện lên món cháo rau dại mà trong gia đình này thường ăn, cơm ăn vào miệng cũng rất cấn họng.
"Nội, chỉ có năm xu thôi mà nội không cho con sao?"
Vương Cẩu Đản bắt đầu làm nũng, cố gắng khiến Lý Thu Hiệp đồng ý với yêu cầu của mình.
"Không là không, không có tiền!"
Lý Thu Hiệp nói với thái độ kiên quyết, nhưng Lý Thu Hiệp liền nghĩ đến:
"Nếu con ngoan ngoãn theo chị con đi cắt cỏ cho heo ăn thì vài ngày nữa nội sẽ mua kẹo cho mấy đứa ăn."
"Nội nói thật chứ?" Vương Cẩu Đản cảm thấy bà nội nói mấy đứa là chỉ cậu bé.
"Thật, nhưng con phải cắt được nhiều cỏ giống như chị con, mỗi người một sọt đầy là được!"
Nghe thấy bà nội ở trong bếp nhắc đến mình, cô bé lập tức chạy đến cửa bếp.
"Nội, con đây!"
Trong nhà này người sợ Lý Thu Hiệp nhất có lẽ là Bàn Nữu.
Đó là Vương Bàn Nữu con gái của người con trai lớn, Bàn Nữu được đặt tên là Bàn Nữu nhưng cô gái chẳng mập mạp chút nào cả, sở dĩ gọi là Bàn Nữu là vì vợ chồng thằng cả mong muốn con mình có thể mập mạp một chút.
Bàn Nữu thắt hai bím tóc, khuôn mặt đen nhẻm và gầy hóp nhưng đôi mắt khá to.
Khi trưởng thành có lẽ cũng sẽ là một cô gái xinh đẹp.
"Bàn Nữu, hôm nay đưa nội đi cùng nhé, để xem thường ngày con đi cắt cỏ ở đâu."
Lý Thu Hiệp muốn tiện thể xem thử có tìm được thứ gì để bán không.
Nếu đây là thời xưa thì tốt rồi, lấy bất cứ một món đồ nào bỏ lên cửa hàng để bán thì đều là đồ cổ cả. Thời này đi đâu tìm thứ có thể bán được tiền chứ, mới không mới cũ không cũ.
"Hả, nội ơi, con không có lười biếng đâu! Mỗi ngày con đều có thể cắt hai sọt cỏ to, bầy heo bầy gà trong nhà đều được ăn no."
Bàn Nữu khi nghe bà nội muốn đi cùng mình, thì cô gái đã sợ đến mức đánh rơi cả lưỡi liềm trên tay, suýt bị cắt đứt chân.
"Ôi chao, con bé này làm sao thế?"
Mặc dù kiếp trước Lý Thu Hiệp chưa kết hôn, nhưng anh trai cô đã kết hôn, sinh ra một cậu bé bụ bẫm, cô vô cùng yêu thích, nhưng nhắc đến chuyện bảo cô kết hôn thì cô lại từ chối.
Cô luôn thúc giục anh trai và chị dâu sinh thêm một cô con gái nữa, bé gái sẽ rất xinh đẹp.
Mặc một chiếc váy nhỏ xinh xắn, trông thật dễ thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Bàn Nữu đã sợ đến bước lùi lại.
"Nội đừng đánh con! Con thật sự không lười biếng đâu!"
Lý Thu Hiệp bước tới nhặt lưỡi liềm trên mặt đất lên, rồi nắm tay cô cháu gái đang ôm đầu, trong lòng thầm mắng nguyên chủ:
[Thật chẳng ra gì cả, cháu gái ruột của mình mà cũng nỡ đánh.]
Có vẻ như bị ăn nhiều đòn roi nên cô gái đã ôm đầu theo phản xạ tự nhiên, đoán chừng thường xuyên bị đánh vào mặt hoặc vào đầu.
"Nội không đánh con, đánh con làm gì chứ? Nội chỉ sốt ruột muốn xem chân của con có bị thương hay không thôi. Sao lại bất cẩn vậy chứ, lưỡi liềm mà lại tùy tiện ném vậy à."
"Nội thật sự không đánh con sao?"
Vẻ mặt của Bàn Nữu vẫn không thể tin được, bình thường bà nội cô ấy muốn đánh là đánh, muốn chửi là chửi, hôm nay sao thế, cách nói chuyện cũng không giống bà nội nữa.
"Đi thôi, hôm nay nội không đánh người."
Lý Thu Hiệp không quan tâm mình có hành động khác thường hay không, dù sao cô là một người như vậy, mặc kệ người khác thích nói gì thì nói.
Vừa bước ra cổng liền thấy ngoài đường chẳng có mấy người.
Có mấy cụ già không còn sức lao động ngồi bên ngoài phơi nắng, những người còn sức lao động thì ngồi chẻ củi trước cửa.
"Nội!"
Lý Thu Hiệp đang định theo Bàn Nữu đi về phía Tây ngôi làng thì nhìn thấy hai đứa trẻ đang chạy về phía mình.
Đây là con trai nhỏ của thằng cả, Vương Cẩu Đản 10 tuổi, và con gái lớn của thằng hai, Vương Hồng Oa 8 tuổi.
Lý Thu Hiệp thực sự thích trẻ con, cô đưa tay xoa xoa vào đầu Vương Cẩu Đản vừa nhào đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Vương Hồng Oa thì không dám lại gần, bởi vì bà nội thường xuyên gọi cô bé là đồ lỗ vốn, cơm cũng không cho ăn no, cô bé rất ghét bà nội.
"Hồng Oa, tới đây."
Lý Thu Hiệp thấy đứa cháu gái nhỏ này đang trừng to đôi mắt nhìn mình, cô cảm thấy đứa trẻ này khá thú vị, rõ ràng là sợ chết khiếp, nhưng lại rất có cá tính.
"Không, nội đừng đánh con!" Vương Hồng Oa nói rồi chạy vào nhà tìm mẹ của mình.
"Ai đánh con bé chứ, thật là!"
Lý Thu Hiệp không ngờ mình chỉ muốn thể hiện sự thân thiết nhưng đã dọa đứa trẻ bỏ chạy. Thường ngày nguyên chủ này đáng ghét làm sao.
"Nội, nội cho con năm xu nhé!" Vương Cẩu Đản thì khác, cậu bé ôm lấy đùi của Lý Thu Hiệp bắt đầu vòi vĩnh.
"Đứng đàng hoàng xem, nhìn giống thứ gì chứ? Còn đòi lấy tiền nữa, tiền đâu ra đưa cho con?"
Lý Thu Hiệp vẫn đang lo lắng sau này mình sẽ ăn gì, trong đầu cô lúc này đang hiện lên món cháo rau dại mà trong gia đình này thường ăn, cơm ăn vào miệng cũng rất cấn họng.
"Nội, chỉ có năm xu thôi mà nội không cho con sao?"
Vương Cẩu Đản bắt đầu làm nũng, cố gắng khiến Lý Thu Hiệp đồng ý với yêu cầu của mình.
"Không là không, không có tiền!"
Lý Thu Hiệp nói với thái độ kiên quyết, nhưng Lý Thu Hiệp liền nghĩ đến:
"Nếu con ngoan ngoãn theo chị con đi cắt cỏ cho heo ăn thì vài ngày nữa nội sẽ mua kẹo cho mấy đứa ăn."
"Nội nói thật chứ?" Vương Cẩu Đản cảm thấy bà nội nói mấy đứa là chỉ cậu bé.
"Thật, nhưng con phải cắt được nhiều cỏ giống như chị con, mỗi người một sọt đầy là được!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro