Bà điên
N.Dun
2024-10-09 14:16:04
Tần Ca quay sang nhìn Tần Sở và Lý Gia Tuệ nhưng hai người họ không ai nói mà lảng tránh đi ánh mắt của Tần
Ca.
"Sao thế? Rốt cuộc có chuyện gì mà từ bạn thân thành như vậy?"
Tần Sở gãi gãi đầu không biết mở miệng thế nào "Thì bạn thân cũng có lúc cãi nhau mà."
"Bạn thân?" Tinh Tinh cười khuẩy, cười hai từ nghe thân thiết nhưng thực chất chẳng ra gì "Có lẽ trong mắt mấy kẻ mạnh như mấy người thì mới có hai từ bạn thân!" Cô ta dương mắt nhìn Lý Gia Tuệ "Cô coi tôi là bạn sao?"
"Tôi..." Lý Gia Tuệ muốn trả lời nhưng đột nhiên cô dừng lại, bởi có lẽ lời nói ra sau đó ngay cả chính bản thân cô
cung thay nuc cudi.
Tinh Tinh nhìn thẳng vào người bạn từng thân trước mắt "Nếu muốn gọi cảnh sát thì tôi cũng chấp nhận, vốn dĩ từ khi bắt đầu bước chân vào là tôi đã không còn đường quay lại nữa, gọi cảnh sát bắt tôi đi!" Đan xen giọng nói đầy thách thức trông phát ghét.
Lý Gia Tuệ khẽ thở dài rồi đuổi hai chàng trai kia ra ngoài giữa trời thu "Mát mẻ", trong căn phòng đó chẳng còn nghe thấy tiếng gì, Lý Gia Tuệ muốn giải quyết một cách nhẹ nhàng nhất, dẫu sao cô cũng từng coi người trước mắt là bạn, nếu không bắt quả tang có lẽ đến giờ cô cũng không hề hay biết gì.
Tần Sở lén lút nhòm qua khe cửa cố gắng vếnh tai lên nghe xem Lý Gia Tuệ xử đẹp đối phương như thế nào.
Bản thân Tần Ca cũng hiếu kỳ lắm nhưng anh quyết không làm chuyện nghe lén này, trước mặt thằng mình ghét.
Anh đút tay vào túi nhìn xa xăm nhưng thực chất bản thân cũng hóng hớt không kém, anh dùng giọng điệu cao cao tại thượng nói "Nghe lén thế không thấy xấu hỗ à? Nếu người ta cho nghe thì cho nghe rồi..."
Một tiếng "Bốp.ppp." vọng lên từ trong nhà ra, vì nghe lén coi lén nên anh biết được chuyện gì đang xảy ra bên trong, còn người cao thượng đứng cạnh thì chẳng biết gì. Nghe thấy tiếng tát thì mới vội vội vàng vàng đẩy Tần Sở ra để nghe lén.
Tần Sở chống tay bất lực nhìn ông bô trẻ trâu của mình trước mắt, nhưng biết sao được tương lai ổng vẫn là ba mình.
Bên trong rất căng thẳng, mùi thuốc nổ tỏa ra khắp căn phòng dường như chỉ cần một cú ấn nút là căn phòng có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Tần Ca hỏi Tần Sở
Tần Sở nhún vai không biết gì hết.
Cánh cửa mở ra Lý Gia Tuệ đuổi Tinh Tinh về. Được thả ra tội tình gì mà không chạy nên Tinh Tinh cũng rời khỏi mà không quay đầu lại, có lẽ tình bạn hai người sẽ chấm dứt từ bây giờ.
Tần Sở đã làm xong nhiệm vụ của mình cũng muốn về nghỉ ngơi thì đột nhiên một bàn tay túm lại lấy cổ áo sau gáy, như một con cún bị người ta nhấc lên Tần Sở im lặng mà liếc xem kẻ nào to gan như thế.
Tất nhiên là người ba trẻ của mình "Chúng ta còn chưa nói xong chạy đi đâu mà vội thế?"
"Đại ca anh không về để mai đi học à?" Tần Sở giả bộ ngáp ngủ trông mệt mỏi "Thôi nhé hết việc rồi thì tạm biết.." Vừa rứt lời anh hất tay Tần Ca ra và chạy về mái nhà thân thương của mình.
Tần Ca muốn bắt cũng không bắt được anh đánh mắt sang nhìn người bạn gái yêu thương của mình.
Lý Gia Tuệ cũng cất tiếng hỏi "Anh có muốn vào nhà không..." Tưởng câu nói đã dừng lại nhưng lại cất lên hai tiếng nữa "Anh yêu!"
Tần Ca cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra vì thế cũng bước vào nhà "Khi có hai người đừng gọi như thế!"
Hai người họ rõ ràng là người yêu nhưng lại rất xa cách không hề có chút tình nào trong ánh mắt.
"Chuyện cô nhờ tên Tần Sở kia là gì? Tại sao không nói cho tôi biết?"
Lý Gia Tuệ rót nước mời Tần Ca uống "Anh với tôi cũng đâu có thân thiết" Cô đặt ly nước xuống "Không cần quan tâm tôi như thế, uống xong thì về đi."
"Hiện tại cô đang là bạn gái của tôi, tôi có quyền nên biết mọi chuyện."
Lý Gia Tuệ cười lạnh "Đừng tưởng tôi không biết anh có ý với Lý Như Hồng, hai người đừng mơ đến được với nhau."
Tần Ca cũng không nói gì nữa sắc mặt thì chẳng còn chút sắc khí, thấy đối phương không muốn nói thì anh cũng chẳng muốn ở lại, cư thế cắp mông đi về.
Khoảng khắc nhìn Tần Ca bước ra ngoài mà Lý Gia Tuệ không tới tiễn đưa, Tần Sở đứng gần đó chứng kiến tất cả.
Đang chạy vội về thì Tần Sở bỗng nhớ hai người họ là người yêu, rất có thể có khả năng Tiểu Tần Sở thứ hai sẽ ra đời vì thế anh bèn quay lại, ấy vậy mà lại chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ đó.
Vắt tay lên nghĩ thì kẻ ngốc cũng có thể phát hiện ra điều kỳ lạ trong mối quan hệ đáng ngờ này.
Lúc này anh mới quay lưng mà rời khỏi.
Vừa ra khỏi con ngõ thì thấy cô gái Tinh Tinh kia đứng trên vỉ hè ánh mắt nhìn xa xăm trước con đường trước mặt.
Vốn không định quan tâm nhưng bồng thấy cô ta lao thắng về phía xe buýt chạy trước mắt, không thể nhắm mắt làm ngơ nên anh bèn chạy tới kéo "bà điên" này về vỉa hè. May mắn thay mà cả hai không xảy ra chuyện gì, chỉ chút xíu nữa là có lẽ Tinh Tinh kia đã nằm dưới gầm xe buýt.
"Cô điên à?" Tần Sở hét lên
Cô ta chí biết khóc.
Tần Sở khẽ thở dài thầm nói trong lòng thầm mắng: Lý Gia Tuệ và cô gái Tinh Tinh này y chang nhau, không suy nghĩ được gì thì chọn tự vẫn đúng là ngu ngốc, lúc nào anh hùng cũng là mình.
Ca.
"Sao thế? Rốt cuộc có chuyện gì mà từ bạn thân thành như vậy?"
Tần Sở gãi gãi đầu không biết mở miệng thế nào "Thì bạn thân cũng có lúc cãi nhau mà."
"Bạn thân?" Tinh Tinh cười khuẩy, cười hai từ nghe thân thiết nhưng thực chất chẳng ra gì "Có lẽ trong mắt mấy kẻ mạnh như mấy người thì mới có hai từ bạn thân!" Cô ta dương mắt nhìn Lý Gia Tuệ "Cô coi tôi là bạn sao?"
"Tôi..." Lý Gia Tuệ muốn trả lời nhưng đột nhiên cô dừng lại, bởi có lẽ lời nói ra sau đó ngay cả chính bản thân cô
cung thay nuc cudi.
Tinh Tinh nhìn thẳng vào người bạn từng thân trước mắt "Nếu muốn gọi cảnh sát thì tôi cũng chấp nhận, vốn dĩ từ khi bắt đầu bước chân vào là tôi đã không còn đường quay lại nữa, gọi cảnh sát bắt tôi đi!" Đan xen giọng nói đầy thách thức trông phát ghét.
Lý Gia Tuệ khẽ thở dài rồi đuổi hai chàng trai kia ra ngoài giữa trời thu "Mát mẻ", trong căn phòng đó chẳng còn nghe thấy tiếng gì, Lý Gia Tuệ muốn giải quyết một cách nhẹ nhàng nhất, dẫu sao cô cũng từng coi người trước mắt là bạn, nếu không bắt quả tang có lẽ đến giờ cô cũng không hề hay biết gì.
Tần Sở lén lút nhòm qua khe cửa cố gắng vếnh tai lên nghe xem Lý Gia Tuệ xử đẹp đối phương như thế nào.
Bản thân Tần Ca cũng hiếu kỳ lắm nhưng anh quyết không làm chuyện nghe lén này, trước mặt thằng mình ghét.
Anh đút tay vào túi nhìn xa xăm nhưng thực chất bản thân cũng hóng hớt không kém, anh dùng giọng điệu cao cao tại thượng nói "Nghe lén thế không thấy xấu hỗ à? Nếu người ta cho nghe thì cho nghe rồi..."
Một tiếng "Bốp.ppp." vọng lên từ trong nhà ra, vì nghe lén coi lén nên anh biết được chuyện gì đang xảy ra bên trong, còn người cao thượng đứng cạnh thì chẳng biết gì. Nghe thấy tiếng tát thì mới vội vội vàng vàng đẩy Tần Sở ra để nghe lén.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Sở chống tay bất lực nhìn ông bô trẻ trâu của mình trước mắt, nhưng biết sao được tương lai ổng vẫn là ba mình.
Bên trong rất căng thẳng, mùi thuốc nổ tỏa ra khắp căn phòng dường như chỉ cần một cú ấn nút là căn phòng có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Tần Ca hỏi Tần Sở
Tần Sở nhún vai không biết gì hết.
Cánh cửa mở ra Lý Gia Tuệ đuổi Tinh Tinh về. Được thả ra tội tình gì mà không chạy nên Tinh Tinh cũng rời khỏi mà không quay đầu lại, có lẽ tình bạn hai người sẽ chấm dứt từ bây giờ.
Tần Sở đã làm xong nhiệm vụ của mình cũng muốn về nghỉ ngơi thì đột nhiên một bàn tay túm lại lấy cổ áo sau gáy, như một con cún bị người ta nhấc lên Tần Sở im lặng mà liếc xem kẻ nào to gan như thế.
Tất nhiên là người ba trẻ của mình "Chúng ta còn chưa nói xong chạy đi đâu mà vội thế?"
"Đại ca anh không về để mai đi học à?" Tần Sở giả bộ ngáp ngủ trông mệt mỏi "Thôi nhé hết việc rồi thì tạm biết.." Vừa rứt lời anh hất tay Tần Ca ra và chạy về mái nhà thân thương của mình.
Tần Ca muốn bắt cũng không bắt được anh đánh mắt sang nhìn người bạn gái yêu thương của mình.
Lý Gia Tuệ cũng cất tiếng hỏi "Anh có muốn vào nhà không..." Tưởng câu nói đã dừng lại nhưng lại cất lên hai tiếng nữa "Anh yêu!"
Tần Ca cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra vì thế cũng bước vào nhà "Khi có hai người đừng gọi như thế!"
Hai người họ rõ ràng là người yêu nhưng lại rất xa cách không hề có chút tình nào trong ánh mắt.
"Chuyện cô nhờ tên Tần Sở kia là gì? Tại sao không nói cho tôi biết?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Gia Tuệ rót nước mời Tần Ca uống "Anh với tôi cũng đâu có thân thiết" Cô đặt ly nước xuống "Không cần quan tâm tôi như thế, uống xong thì về đi."
"Hiện tại cô đang là bạn gái của tôi, tôi có quyền nên biết mọi chuyện."
Lý Gia Tuệ cười lạnh "Đừng tưởng tôi không biết anh có ý với Lý Như Hồng, hai người đừng mơ đến được với nhau."
Tần Ca cũng không nói gì nữa sắc mặt thì chẳng còn chút sắc khí, thấy đối phương không muốn nói thì anh cũng chẳng muốn ở lại, cư thế cắp mông đi về.
Khoảng khắc nhìn Tần Ca bước ra ngoài mà Lý Gia Tuệ không tới tiễn đưa, Tần Sở đứng gần đó chứng kiến tất cả.
Đang chạy vội về thì Tần Sở bỗng nhớ hai người họ là người yêu, rất có thể có khả năng Tiểu Tần Sở thứ hai sẽ ra đời vì thế anh bèn quay lại, ấy vậy mà lại chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ đó.
Vắt tay lên nghĩ thì kẻ ngốc cũng có thể phát hiện ra điều kỳ lạ trong mối quan hệ đáng ngờ này.
Lúc này anh mới quay lưng mà rời khỏi.
Vừa ra khỏi con ngõ thì thấy cô gái Tinh Tinh kia đứng trên vỉ hè ánh mắt nhìn xa xăm trước con đường trước mặt.
Vốn không định quan tâm nhưng bồng thấy cô ta lao thắng về phía xe buýt chạy trước mắt, không thể nhắm mắt làm ngơ nên anh bèn chạy tới kéo "bà điên" này về vỉa hè. May mắn thay mà cả hai không xảy ra chuyện gì, chỉ chút xíu nữa là có lẽ Tinh Tinh kia đã nằm dưới gầm xe buýt.
"Cô điên à?" Tần Sở hét lên
Cô ta chí biết khóc.
Tần Sở khẽ thở dài thầm nói trong lòng thầm mắng: Lý Gia Tuệ và cô gái Tinh Tinh này y chang nhau, không suy nghĩ được gì thì chọn tự vẫn đúng là ngu ngốc, lúc nào anh hùng cũng là mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro