Duyên Phận
N.Dun
2024-10-09 14:16:04
Dẫu biết ba mình cổ hủ nhưng khi chính tai nghe mắt thấy sự khinh thường đó của ba, trái tim Tần Sở như bị ai đó bóp lại, bóp chặt tới mức dường như anh có thể nghe thấy tiếng gọi nơi âm ty.
Đang định treo Tần Sở nên thì nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi trong khuôn viên trường, thấy vậy tất cả bèn tẩu thoát thế nhưng nhất định phải dẫn theo "con tin" để hành hạ tiếp.
Cuộc vui mới bắt đầu đâu thể chỉ vì một chuyện cỏn con làm gián đoạn.
Y thức lúc này của Tần Sở mới hồi về, anh nhìn kỹ lại khung cảnh trước mắt đây là một căn nhà kho rất tối, bụi bay mịt mù và tình cảnh bây giờ anh đang bị trói đứng trên chiếc cột lớn.
Tiếng gậy sắt gõ vào nhau phát ra tứ tung xung quanh, có vẻ lần này Tần Sở phải bỏ mạng ở đây thật rồi.
Ánh đèn đột nhiên đật thẳng vào mắt Tần Sở, dẫu biết là đèn pha xe ô tô nhưng nhìn bây giờ, với hoàn cảnh hiện tại nó như con mắt quỷ chiếu vào anh.
Được đà phấn khích chúng đệ tử hô hoán, kêu lên hú hét. Người ngồi trong xe không ai khác chính là Tần Ca, anh đã đặt chân lên bàn ga sẵn sàng tiến tới bất kỳ lúc nào.
Anh hạ kính xe xuống ngó nhìn con mồi ở bên ngoài "Để tao dùng máu của mày tắm lên cho con xe yêu quý của tao..."
Thẩm Tuấn Hào bị trói chặt miệng, đầu nấm cũng bị bắt lại, cả hai chỉ có thể dương mắt nhìn Tần Sở bị đâm chết.
Tạm biệt thế giới này...
Tạm biệt ....
Tần Sở nhắm mắt lại chờ đợi cái chết mà người ba thân thương của mình ban tặng.
Không phụ sự kỳ vọng Tần Ca cũng mở chốt xe và đạp chân ga thật mạnh...
"Đừng mà. !!!!" Thẩm Tuấn Hào hét lên đau đớn xé ruột tâm gan.
Dลิน nam cung khong dam nhin.
Tưởng chừng Tần Sở sẽ chết ở nơi khỉ ho cò gáy này nhưng ...
"Thằng chó này mày làm cái gì thế hả?" Tần Ca quay sang ghế phụ lái trách móc Tiền Lăng, chính Tiền Lăng đã cướp lấy vô lăng đánh sang bên khác làm chiếc xe xinh đẹp đâm thằng vào các thùng phi sắt được đặt ở nơi đó.
Thùng đó cũng là thùng rỗng nên chẳng xảy ra vấn đề gì.
"Cậu định đâm nó thật à?" Tiền Lăng hỏi lại với ánh mắt nghi ngờ
"Chẳng lẽ tao mang nó đến đây ngắm cảnh à thằng ngu!!"
Tần Ca lùi xe lại định làm lại hành động vô nhân tính đó một lần nữa, quả thật Tần Ca rất tàn nhẫn. Một kẻ lớn lên trong đánh đấm như Tiền Lăng cũng còn có chút tính người vậy mà Tần Ca...
"Tần Hảo đừng! Nếu nó chết thì lớn chuyện đó!" Tiền Lăng cố cứu cánh, cố kéo Tần Ca đi đúng đường
"Nó cướp ba tao, mẹ nó giết mẹ tao, mày nói xem tao phải làm gì.!!"
Tần Ca hét lên nói với Tiền Lăng, chính vì mấy lời nói đó mà Thẩm Tuấn Hào nghe thấy anh phá bỏ vòng vây chạy ra trước đầu xe dang rộng cánh tay hét lớn "Hiểu lầm rồi!!!"
Tần Sở bị thương khá nặng nên được đầu nấm đưa tới bệnh viện, còn Thẩm Tuấn Hào phải ở lại.
Lúc này họ mới ngồi xuống nói chuyện, ba mặt một lời.
"Mày bảo hiểm lầm thì nói ra tao ngheo coi ..."
"Ba Tần Sở không phải ba anh, ba em ấy đang ở trong tù... Tội danh là giết người..."
Tần Sở sống ở bệnh viện cả một tuần trời, dẫu đã khỏe nhưng anh không muốn về đi học. Bởi anh không muốn chạm trán với người ba ruột định giết chết mình ở hiện tại.
Tần Ca cũng đã tới thăm rất rất nhiều lần nhưng Tần Sở đều đóng cửa không gặp, hành hạ người ta cho cố vô mà giờ phải vác mặt tới xin lôi.
Đang thong dong ngắm cảnh sắc trời thu ở bệnh viện thì anh vô tình gặp người chú nhỏ của mình - Tần Minh.
Gặng hỏi kỹ càng thì Tần Sở biết rằng chính tên Mã Lam đó khiến người chú kính yêu của mình phải nằm viện, tên
Mã Lam đó hắn ta có một sở thích cực kỳ bệnh hoạn chính là cướp giật đồ của Tần Ca.
Tại sao lại có sở thích đó...?
Tìm hiểu sâu hơn về gốc gác:
Tần Minh và Mã Lam là anh em cùng cha cùng mẹ, hai người họ với Tần Ca là cùng cha khác mẹ. Mà Tần Minh lại được Tần Ca chấp nhận trong gia phả trong khi đó Mã Lam thì không được may mắn như vậy, anh vẫn phải theo họ mẹ. Chính vì lý do đó mà Mã Lam không ưa gì Tần Ca, ghét cái thói công tử cao cao tại thượng đó
Cũng chính vì sự ghen ty, với em trai, được theo họ Tần của ba mà Mã Lam nghĩ rằng em trai phản bội mình theo phe của Tần Ca. Chính vì lẽ đó mà chỉ cần hắn không vui thì sẽ trút giận nên chân tay ruột già.
trong lúc quen mẹ anh thì ông ba đã cặp kè người khác. Anh đã mặc sức làm ngơ bao năm nhưng khi mẹ anh mất vì tai nạn thì ba anh đưa đứa con trai nhỏ chính là Tần Minh tới giới thiệu, hổ dữ cũng không ăn thịt con chính vì lẽ đó mà ông muốn con trai của mình được nuôi dưỡng trong điều kiện tốt nhất.
Tần Ca và Mã Lam chưa từng gặp mặt, Tần Ca cũng chỉ biết rằng tên con ngoài giã thú đó đang học chung trường của mình mà ai ngờ đâu Tần Sở lại họ Tần, oan gia ngõ hẹp sự đen đủi rơi trúng đầu Tần Sở. Từ đó Tần Sở luôn là mục tiêu mà Tần Ca nhắm tới, là cái đinh trong mắt Tần Ca.
Sau khi tất cả hiểu ra mọi vấn đề qua lời dẫn của Tần Minh cũng như lời suy luận của Tần Sở thì chỉ có thể chốt lại một câu "Duyên phận!!!
Đang định treo Tần Sở nên thì nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi trong khuôn viên trường, thấy vậy tất cả bèn tẩu thoát thế nhưng nhất định phải dẫn theo "con tin" để hành hạ tiếp.
Cuộc vui mới bắt đầu đâu thể chỉ vì một chuyện cỏn con làm gián đoạn.
Y thức lúc này của Tần Sở mới hồi về, anh nhìn kỹ lại khung cảnh trước mắt đây là một căn nhà kho rất tối, bụi bay mịt mù và tình cảnh bây giờ anh đang bị trói đứng trên chiếc cột lớn.
Tiếng gậy sắt gõ vào nhau phát ra tứ tung xung quanh, có vẻ lần này Tần Sở phải bỏ mạng ở đây thật rồi.
Ánh đèn đột nhiên đật thẳng vào mắt Tần Sở, dẫu biết là đèn pha xe ô tô nhưng nhìn bây giờ, với hoàn cảnh hiện tại nó như con mắt quỷ chiếu vào anh.
Được đà phấn khích chúng đệ tử hô hoán, kêu lên hú hét. Người ngồi trong xe không ai khác chính là Tần Ca, anh đã đặt chân lên bàn ga sẵn sàng tiến tới bất kỳ lúc nào.
Anh hạ kính xe xuống ngó nhìn con mồi ở bên ngoài "Để tao dùng máu của mày tắm lên cho con xe yêu quý của tao..."
Thẩm Tuấn Hào bị trói chặt miệng, đầu nấm cũng bị bắt lại, cả hai chỉ có thể dương mắt nhìn Tần Sở bị đâm chết.
Tạm biệt thế giới này...
Tạm biệt ....
Tần Sở nhắm mắt lại chờ đợi cái chết mà người ba thân thương của mình ban tặng.
Không phụ sự kỳ vọng Tần Ca cũng mở chốt xe và đạp chân ga thật mạnh...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng mà. !!!!" Thẩm Tuấn Hào hét lên đau đớn xé ruột tâm gan.
Dลิน nam cung khong dam nhin.
Tưởng chừng Tần Sở sẽ chết ở nơi khỉ ho cò gáy này nhưng ...
"Thằng chó này mày làm cái gì thế hả?" Tần Ca quay sang ghế phụ lái trách móc Tiền Lăng, chính Tiền Lăng đã cướp lấy vô lăng đánh sang bên khác làm chiếc xe xinh đẹp đâm thằng vào các thùng phi sắt được đặt ở nơi đó.
Thùng đó cũng là thùng rỗng nên chẳng xảy ra vấn đề gì.
"Cậu định đâm nó thật à?" Tiền Lăng hỏi lại với ánh mắt nghi ngờ
"Chẳng lẽ tao mang nó đến đây ngắm cảnh à thằng ngu!!"
Tần Ca lùi xe lại định làm lại hành động vô nhân tính đó một lần nữa, quả thật Tần Ca rất tàn nhẫn. Một kẻ lớn lên trong đánh đấm như Tiền Lăng cũng còn có chút tính người vậy mà Tần Ca...
"Tần Hảo đừng! Nếu nó chết thì lớn chuyện đó!" Tiền Lăng cố cứu cánh, cố kéo Tần Ca đi đúng đường
"Nó cướp ba tao, mẹ nó giết mẹ tao, mày nói xem tao phải làm gì.!!"
Tần Ca hét lên nói với Tiền Lăng, chính vì mấy lời nói đó mà Thẩm Tuấn Hào nghe thấy anh phá bỏ vòng vây chạy ra trước đầu xe dang rộng cánh tay hét lớn "Hiểu lầm rồi!!!"
Tần Sở bị thương khá nặng nên được đầu nấm đưa tới bệnh viện, còn Thẩm Tuấn Hào phải ở lại.
Lúc này họ mới ngồi xuống nói chuyện, ba mặt một lời.
"Mày bảo hiểm lầm thì nói ra tao ngheo coi ..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ba Tần Sở không phải ba anh, ba em ấy đang ở trong tù... Tội danh là giết người..."
Tần Sở sống ở bệnh viện cả một tuần trời, dẫu đã khỏe nhưng anh không muốn về đi học. Bởi anh không muốn chạm trán với người ba ruột định giết chết mình ở hiện tại.
Tần Ca cũng đã tới thăm rất rất nhiều lần nhưng Tần Sở đều đóng cửa không gặp, hành hạ người ta cho cố vô mà giờ phải vác mặt tới xin lôi.
Đang thong dong ngắm cảnh sắc trời thu ở bệnh viện thì anh vô tình gặp người chú nhỏ của mình - Tần Minh.
Gặng hỏi kỹ càng thì Tần Sở biết rằng chính tên Mã Lam đó khiến người chú kính yêu của mình phải nằm viện, tên
Mã Lam đó hắn ta có một sở thích cực kỳ bệnh hoạn chính là cướp giật đồ của Tần Ca.
Tại sao lại có sở thích đó...?
Tìm hiểu sâu hơn về gốc gác:
Tần Minh và Mã Lam là anh em cùng cha cùng mẹ, hai người họ với Tần Ca là cùng cha khác mẹ. Mà Tần Minh lại được Tần Ca chấp nhận trong gia phả trong khi đó Mã Lam thì không được may mắn như vậy, anh vẫn phải theo họ mẹ. Chính vì lý do đó mà Mã Lam không ưa gì Tần Ca, ghét cái thói công tử cao cao tại thượng đó
Cũng chính vì sự ghen ty, với em trai, được theo họ Tần của ba mà Mã Lam nghĩ rằng em trai phản bội mình theo phe của Tần Ca. Chính vì lẽ đó mà chỉ cần hắn không vui thì sẽ trút giận nên chân tay ruột già.
trong lúc quen mẹ anh thì ông ba đã cặp kè người khác. Anh đã mặc sức làm ngơ bao năm nhưng khi mẹ anh mất vì tai nạn thì ba anh đưa đứa con trai nhỏ chính là Tần Minh tới giới thiệu, hổ dữ cũng không ăn thịt con chính vì lẽ đó mà ông muốn con trai của mình được nuôi dưỡng trong điều kiện tốt nhất.
Tần Ca và Mã Lam chưa từng gặp mặt, Tần Ca cũng chỉ biết rằng tên con ngoài giã thú đó đang học chung trường của mình mà ai ngờ đâu Tần Sở lại họ Tần, oan gia ngõ hẹp sự đen đủi rơi trúng đầu Tần Sở. Từ đó Tần Sở luôn là mục tiêu mà Tần Ca nhắm tới, là cái đinh trong mắt Tần Ca.
Sau khi tất cả hiểu ra mọi vấn đề qua lời dẫn của Tần Minh cũng như lời suy luận của Tần Sở thì chỉ có thể chốt lại một câu "Duyên phận!!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro