Lời nói không có trọng lượng
N.Dun
2024-10-09 14:16:04
Tất cả chạy ra sân trường nhìn văn phòng đang bốc cháy lớn, các thầy giáo cũng vội vàng đi dập lửa rất nhanh ngọn lửa sáng đó cũng bị dập tắt.
Tất nhiên họ cũng điều tra kỹ càng chuyện này, đây là chuyện lớn nên toàn bộ học sinh lớp 11 đều phải ở lại trường không được về như thời gian dự kiến.
Không khó để giáo quan biết ai là thủ phạm, thầy chĩa mũi giáo về phía Tần Sở.Tần Sở chẳng hiểu chuyện gì bởi khi anh là người cuối cùng ra khỏi phòng thì căn phòng đó chẳng có biểu hiện gì mất thường.
Giáo quan không nhiều lời tiến tới lúc túi áo khoác của Tần Sở, bên Trung thì dù là mùa hè nhưng đêm xuống nhiệt độ giảm mạnh nên thường mọi người sẽ khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng ở bên ngoài.
Thầy lôi trong túi Tần Sở ra một bao thuốc lá, loại này đến thời Tần Sở thì đã ngừng bán từ lâu nên anh chẳng biết thứ lôi ra trong túi áo mình là cái gì.
“Cái gì đây, em còn chối không hả?” Thầy nghiêm nghị quát.
Loại thuốc lá này vỏ được làm bằng sắt, bên ngoài có hình hai con ngựa đang chạy, ở những năm 2000 mua được loại thuốc lá này chỉ có thể là nhà có điều kiện, còn những người bình thường thì chỉ dám hút thuốc điếu, xì gà.
“Cái này là cái gì vậy thầy?”
“Lại còn giả ngu với tôi à, đây là thuốc lá chứ còn gì. Em có biết trẻ vị thành niên mà hút thuốc thì sẽ bị đưa vào trại cai nghiện không hả?”
Thẩm Tuấn Hào định ra mặt nhưng Lý Như Hồng lại nhanh chân hơn một bước.
“Thầy ơi chắc chắn là có hiểu lầm gì ở đây đó ạ! Tần Sở nhà cũng chẳng khá giả gì lấy đâu ra tiền mà mua thuốc lá loại xịn này ạ. Đến cả tiền đồ ăn vặt cậu ấy cũng vay em nên em có thể khẳng định với thầy chắc chắn Tần Sở bị ai đó hãm hại.”
Dù rất cảm động lúc này nhưng Tần Sở phải nghĩ lại ai có thể nhét thứ đồ không sạch sẽ này vào túi áo của mình mà bản thân không hề hay biết. Ngoài Thẩm Tuấn Hào, Lý Như Hồng ra thì chẳng có ai là anh tiếp xúc gần cả.
Đột nhiên anh nhìn thấy đầu nấm. Anh cũng nhớ ra khi anh bước vào từ văn phòng về chỉ có đầu nấm là tới khoác vai anh khen anh là chăm chỉ.
Đánh mắt về hướng nhóm Mãnh Hổ thấy chúng cũng không có tỏ vẻ gì vui mừng, vẻ mặt chúng chỉ tới đây để hóng hớt.
Nếu là đầu nấm bỏ vào thì chắc chắn là do nhóm người Mãnh Hổ kia ở sau sai khiến nhưng tại sao mình cứ có cảm giác không lành đó nhỉ. Tần Sở nghĩ thầm.
(Tất nhiên là không lành rồi, trẻ vị thanh niên hút thuốc thì đều bị tống vào trại cai nghiện anh nên lo việc này đi ở đó mà suy nghĩ rối rắm…Hoizzz)
Không thể biện minh cho chính mình Tần Sở bị đưa tới căn phòng thẩm vấn, gọi là thẩm vấn nhưng thực chất là phòng bình thường, điểm đặc biệt là phải đối mặt với các thầy giáo quan cùng với thầy cô giáo chủ nhiệm.
Lý Như Hồng lo lắng lắm nhưng phận nữ nhi cũng chẳng thể làm gì, cô rất áy náy vì mình nên Tần Sở mới bị đổ oan như thế. Cô cũng biết rõ Tần Sở không hút thuốc bởi chính cô chỉ cần tiếp xúc với người hút thuốc là sẽ biết, ám ảnh của người chú đã ăn sâu vào tiềm thức của Lý Như Hồng vì thế khi ở cạnh Tần Sở cô chẳng ngửi thấy mùi gì lạ.
Ngoài sự lo lắng của Lý Như Hồng ra thì còn có sự hối hả của Thẩm Tuấn Hào, chuyện gì cũng vậy anh chẳng bao giờ có thể đứng ra bảo vệ người mình thích. Lúc nhóm Tần Ca đánh Tần Sở cũng vậy, chuyện này cũng vậy.
Trong khi hai người kia lo lắng cho mình thì Tần Sở vẫn rất bình thản mà tới đối mặt ba mặt một lời với các thầy cô giáo.
Nghe tin học sinh của mình dính líu tới thuốc lá nên cô Vu vội vã hớt hải chạy tới trường quân sự một phần để bảo vệ học sinh của mình, một phần muốn chứng minh giúp học sinh của mình trong sạch.
Trong căn phòng ánh đèn vàng hiu hắt đó cộng thêm trời tối bên ngoài se se lạnh, mọi người trong phòng ai lấy đều có vẻ mặt rất căng thẳng đôi mắt thì hướng tới Tần Sở đang bình tĩnh mà ngồi pha rồi uống nước chè.
Mặt đối mặt với các thầy cô đối với một kẻ thường xuyên ra vào văn phòng như Tần Sở thì với anh chuyện này rất bình thường, vốn dĩ anh cũng không có tội nên càng lấy làm bình tĩnh.
“Thì mọi người mở camera lên là biết thôi mà.” Tần Sở hồn nhiên trả lời
Nghe được câu nói chẳng đi đến đâu rất nhiều thầy cô giáo đều quay ra “Vu khống” Tần Sở hút thuốc dẫn tới phóng hỏa, có lẽ Tần Sở cũng đã quên bản thân đang ở cái thời đại nào, thời đại này còn lạc hậu này thì 100 % không có camera.
Khi chính bản thân anh bừng tỉnh, nhận thứ rằng bản thân đang ở cái thời đại vẫn còn xem tin tức trên chiếc tivi con thì mới biết rằng bản thân đang bị người khác hãm hại lúc này thì mới “Rú” lên cố gắng biện minh bào chữa nhưng thầy cô chẳng ai muốn nghe bởi trong tiềm thức của họ thì họ đã nghi ngờ Tần Sở, từ nghi ngờ thành khẳng định, từ khẳng định thành chắc chắn.
Nhân chứng, vật chứng có đủ nên mọi lời nói của Tần Sở lúc này là không có trọng lượng.
Tất nhiên họ cũng điều tra kỹ càng chuyện này, đây là chuyện lớn nên toàn bộ học sinh lớp 11 đều phải ở lại trường không được về như thời gian dự kiến.
Không khó để giáo quan biết ai là thủ phạm, thầy chĩa mũi giáo về phía Tần Sở.Tần Sở chẳng hiểu chuyện gì bởi khi anh là người cuối cùng ra khỏi phòng thì căn phòng đó chẳng có biểu hiện gì mất thường.
Giáo quan không nhiều lời tiến tới lúc túi áo khoác của Tần Sở, bên Trung thì dù là mùa hè nhưng đêm xuống nhiệt độ giảm mạnh nên thường mọi người sẽ khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng ở bên ngoài.
Thầy lôi trong túi Tần Sở ra một bao thuốc lá, loại này đến thời Tần Sở thì đã ngừng bán từ lâu nên anh chẳng biết thứ lôi ra trong túi áo mình là cái gì.
“Cái gì đây, em còn chối không hả?” Thầy nghiêm nghị quát.
Loại thuốc lá này vỏ được làm bằng sắt, bên ngoài có hình hai con ngựa đang chạy, ở những năm 2000 mua được loại thuốc lá này chỉ có thể là nhà có điều kiện, còn những người bình thường thì chỉ dám hút thuốc điếu, xì gà.
“Cái này là cái gì vậy thầy?”
“Lại còn giả ngu với tôi à, đây là thuốc lá chứ còn gì. Em có biết trẻ vị thành niên mà hút thuốc thì sẽ bị đưa vào trại cai nghiện không hả?”
Thẩm Tuấn Hào định ra mặt nhưng Lý Như Hồng lại nhanh chân hơn một bước.
“Thầy ơi chắc chắn là có hiểu lầm gì ở đây đó ạ! Tần Sở nhà cũng chẳng khá giả gì lấy đâu ra tiền mà mua thuốc lá loại xịn này ạ. Đến cả tiền đồ ăn vặt cậu ấy cũng vay em nên em có thể khẳng định với thầy chắc chắn Tần Sở bị ai đó hãm hại.”
Dù rất cảm động lúc này nhưng Tần Sở phải nghĩ lại ai có thể nhét thứ đồ không sạch sẽ này vào túi áo của mình mà bản thân không hề hay biết. Ngoài Thẩm Tuấn Hào, Lý Như Hồng ra thì chẳng có ai là anh tiếp xúc gần cả.
Đột nhiên anh nhìn thấy đầu nấm. Anh cũng nhớ ra khi anh bước vào từ văn phòng về chỉ có đầu nấm là tới khoác vai anh khen anh là chăm chỉ.
Đánh mắt về hướng nhóm Mãnh Hổ thấy chúng cũng không có tỏ vẻ gì vui mừng, vẻ mặt chúng chỉ tới đây để hóng hớt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu là đầu nấm bỏ vào thì chắc chắn là do nhóm người Mãnh Hổ kia ở sau sai khiến nhưng tại sao mình cứ có cảm giác không lành đó nhỉ. Tần Sở nghĩ thầm.
(Tất nhiên là không lành rồi, trẻ vị thanh niên hút thuốc thì đều bị tống vào trại cai nghiện anh nên lo việc này đi ở đó mà suy nghĩ rối rắm…Hoizzz)
Không thể biện minh cho chính mình Tần Sở bị đưa tới căn phòng thẩm vấn, gọi là thẩm vấn nhưng thực chất là phòng bình thường, điểm đặc biệt là phải đối mặt với các thầy giáo quan cùng với thầy cô giáo chủ nhiệm.
Lý Như Hồng lo lắng lắm nhưng phận nữ nhi cũng chẳng thể làm gì, cô rất áy náy vì mình nên Tần Sở mới bị đổ oan như thế. Cô cũng biết rõ Tần Sở không hút thuốc bởi chính cô chỉ cần tiếp xúc với người hút thuốc là sẽ biết, ám ảnh của người chú đã ăn sâu vào tiềm thức của Lý Như Hồng vì thế khi ở cạnh Tần Sở cô chẳng ngửi thấy mùi gì lạ.
Ngoài sự lo lắng của Lý Như Hồng ra thì còn có sự hối hả của Thẩm Tuấn Hào, chuyện gì cũng vậy anh chẳng bao giờ có thể đứng ra bảo vệ người mình thích. Lúc nhóm Tần Ca đánh Tần Sở cũng vậy, chuyện này cũng vậy.
Trong khi hai người kia lo lắng cho mình thì Tần Sở vẫn rất bình thản mà tới đối mặt ba mặt một lời với các thầy cô giáo.
Nghe tin học sinh của mình dính líu tới thuốc lá nên cô Vu vội vã hớt hải chạy tới trường quân sự một phần để bảo vệ học sinh của mình, một phần muốn chứng minh giúp học sinh của mình trong sạch.
Trong căn phòng ánh đèn vàng hiu hắt đó cộng thêm trời tối bên ngoài se se lạnh, mọi người trong phòng ai lấy đều có vẻ mặt rất căng thẳng đôi mắt thì hướng tới Tần Sở đang bình tĩnh mà ngồi pha rồi uống nước chè.
Mặt đối mặt với các thầy cô đối với một kẻ thường xuyên ra vào văn phòng như Tần Sở thì với anh chuyện này rất bình thường, vốn dĩ anh cũng không có tội nên càng lấy làm bình tĩnh.
“Thì mọi người mở camera lên là biết thôi mà.” Tần Sở hồn nhiên trả lời
Nghe được câu nói chẳng đi đến đâu rất nhiều thầy cô giáo đều quay ra “Vu khống” Tần Sở hút thuốc dẫn tới phóng hỏa, có lẽ Tần Sở cũng đã quên bản thân đang ở cái thời đại nào, thời đại này còn lạc hậu này thì 100 % không có camera.
Khi chính bản thân anh bừng tỉnh, nhận thứ rằng bản thân đang ở cái thời đại vẫn còn xem tin tức trên chiếc tivi con thì mới biết rằng bản thân đang bị người khác hãm hại lúc này thì mới “Rú” lên cố gắng biện minh bào chữa nhưng thầy cô chẳng ai muốn nghe bởi trong tiềm thức của họ thì họ đã nghi ngờ Tần Sở, từ nghi ngờ thành khẳng định, từ khẳng định thành chắc chắn.
Nhân chứng, vật chứng có đủ nên mọi lời nói của Tần Sở lúc này là không có trọng lượng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro