Mình trở thành...
N.Dun
2024-10-09 14:16:04
Tan học hôm đấy Tần Sở như thường ngày cùng mẹ tan học về nhưng đột nhiên mẹ anh lại cua gắt hôm nay
không tiện để anh đến ở.
Anh hỏi nguyên do nhưng ngoài ánh mắt lé tránh cùng hành động khác lạ của mẹ thì anh chẳng hiểu gì, cũng đành ngơ ngác bị mẹ đuối ra khỏi nhà.
Lý Như Hồng thì chạy vội vào nhà lấy quần áo tắm rửa và không quên mang đồ dùng cần thiết của con gái khi đến kỳ. Mặc dù cô cũng không lỡ đuổi Tần Sở đi nhưng dẫu sao hai người cũng là nam nữ khác biệt, cô cũng biết ngại ngùng khi có nam nhân đi thong dong trong nhà. Thường ngày thì cô không quan tâm nhưng ngày đến kỳ chẳng may anh chạm vào thứ gì đó của cô thì quả thật không hay.
Tất nhiên trước khi đi Lý Như Hồng cũng nhét vào tay anh chút tiền coi như tiền trọ, tiền ăn. Đánh sạch một bát hoành thánh no nê căng bụng nhưng căng da bụng lại trùng da mắt, nhà của Thẩm Tuấn Hào anh cũng không thể về đột nhiên anh nhớ tới một người, người này chắc chắn sẽ chào đón anh.
Chỉ cần suy nghĩ như thế là anh đã quay trở lại trạng thái vui vẻ, đi tung tăng khắp con đường.
Điểm dừng cuối cùng chính là một tập đoàn lớn, trên bảng hiệu hiện lên rất rõ nét Tần Thị.
Anh vừa định bước vào thì bị bảo vệ trước cửa chặn lại, nghi hoặc nhìn cậu học sinh cấp ba trước mặt.
"Cậu tới đây có chuyện gì? Nơi này không phải chỗ chơi ra ngoài kia mà chơi..."
"Chào chú, cháu tới đây tìm người."
"Tìm ai?"
"Tìm chủ tịch Tần Hằng"
Nghe thấy cậu thẳng mặt gọi tên chủ tịch công ty mình, anh bảo vệ cũng chỉ bật cười không tin rằng cậu lại quen biết đến tận chủ tịch tập đoàn.
"Cậu với chủ tịch có quan hệ gì?"
Tần Sở suy nghĩ một lúc "Chắc là ông nội với cháu ruột nhưng cũng có thể là bác ruột với cháu họ..."
Chưa để Tần Sở nói hết câu thì anh bảo vệ mới ngoài 30 kia đã đuổi thẳng cổ anh ra ngoài "Đừng đứng đó mà luyên thuyên nữa đi, ra ngoài kia mà chơi, nơi này không phải là nơi con nít như cậu tới đây quậy đâu."
Biết rằng anh bảo vệ kia cũng chỉ có ý tốt, cũng chỉ làm đúng theo công việc của mình vì thế Tần Sở cũng không muốn đôi co với anh ta. Không đôi co không có nghĩa là bỏ cuộc, Tần Sở bèn ngồi trước cửa tập đoàn.
Nói sao thì Tần Sở cũng không đi nên anh bảo vệ đó cũng bèn bỏ cuộc thi thoảng để ý đến cậu bé học sinh cấp ba kia, luôn đặt Tần Sở trong tầm mắt.
Thời gian cứ thế trôi qua đến nửa đêm.
Đang tự chơi một mình thì anh bảo vệ kia tiến tới với một chai nước.
Thấy anh đã thay đồng phục Tần Sở nói "Chú hết ca rồi à?"
"Ừm cho em này"
"Cám ơn chú!"
Anh bảo vệ vỗ vai Tần Sở "Về đi không đợi được chủ tịch đâu."
"Cháu sẽ đợi thêm chút nữa."
Ánh mắt Tần Sở kiên định nhìn anh bảo vệ. Thấy Tần Sở như vậy anh bảo vệ cũng không muốn giấu Tần Sở nữa
"Thật ra chủ tịch đi công tác phải sang tuần mới về cơ nên..."
Tần Sở đứng dậy ngạc nhiên "Thế sao chú không nói sớm làm cháu ngồi đây đợi cả buổi tối."
Không để lãng phí thời gian Tần Sở nhanh chân rời đi.
Thế nhưng không biết duyên phận của Tần Sở và Thẩm Tuấn Hào như nào hai người gặp nhau giữa đường.
Trời sang thu gió đêm xe xe lạnh ấy vậy mà trên gương mặt của Thẩm Tuấn Hào lấm bấm những hạt ngọc kiêu sa, vừa tìm thấy Tần Sở anh đã chạy vội tới đôi tay muốn ôm người trước mắt nhưng lại không dám, anh không thể phản bội lại người yêu của mình.
"Này tối này cậu còn đi đâu hả? Có biết tôi tìm cậu ở khắp mọi nơi mà không thấy không? Đã không thông minh thì đừng có chạy lung tung để người khác đi tìm, bộ làm người khác lo lắng là thú vui của cậu à..."
Thẩm Tuấn Hào cứ sổ một tràng dài như đài phát thanh, Tần Sở muốn chen vào cũng không thể. Có lẽ ngoài người ba của anh ra thì chẳng có ai có thể khiến anh câm nín như thế, Thẩm Tuấn Hào có lẽ là người thứ hai.
Là ai thì nói xong thì cũng phải dừng, biết mình nói hơi quá Thẩm Tuấn Hào lúc này mới bình tĩnh lại.
"Về nhà!"
Đôi bàn tay nóng rực của Thẩm Tuấn Hào nắm lấy cánh tay của Tần Sở, anh định lôi đi nhưng Tần Sở vội gạt tay ra.
"Về nhà cậu à?"
"Không thì còn có thể đi đâu?"
"Cậu nghĩ tôi có thể về nhà cậu sao?"
Thấm Tuấn Hào bồng ngưng giây lát, anh định mở miệng thì Tần Sở như đâm một nhát dao vào anh.
"Cậu cứ về làm tốt con nhà người ta đi, chuyện của tôi không cần cậu quản." Tần Sở rời đi trước để mặc Thẩm Tuấn Hào trôn chân ở vị trí đó.
Nghe tin từ Lý Như Hồng là Tần Sở hiện không có chỗ ở, Thẩm Tuấn Hào ba chân bốn cẳng chạy đi tìm, vậy mà đến nơi Tần Sở lại lỡ lòng phủi bỏ toàn bộ công sức. Dù chỉ là lời nói nhưng lực sát thương còn gấp cả ngàn lần.
( Tần Sở đáng bị ế)
Đứng về phía cạnh Thẩm Tuấn Hào thì thấy vậy nhưng nếu xét về phía góc độ của Tần Sở thì quả thật anh làm vậy là đúng.
Bị người nhà Thẩm Tuấn Hào đánh còn cảnh cáo tránh xa con trai họ, ngay cả bà nội cũng không thể giúp gì thì tốt nhất nên tránh xa càng xa càng tốt.
Tần Sở mạnh miệng từ chối thế thôi chứ đăng sau anh là cả biển nước mắt.
Đêm nay sống ở đâu bây giờ?
Mình trở thành người vô gia cư rồi sao?
không tiện để anh đến ở.
Anh hỏi nguyên do nhưng ngoài ánh mắt lé tránh cùng hành động khác lạ của mẹ thì anh chẳng hiểu gì, cũng đành ngơ ngác bị mẹ đuối ra khỏi nhà.
Lý Như Hồng thì chạy vội vào nhà lấy quần áo tắm rửa và không quên mang đồ dùng cần thiết của con gái khi đến kỳ. Mặc dù cô cũng không lỡ đuổi Tần Sở đi nhưng dẫu sao hai người cũng là nam nữ khác biệt, cô cũng biết ngại ngùng khi có nam nhân đi thong dong trong nhà. Thường ngày thì cô không quan tâm nhưng ngày đến kỳ chẳng may anh chạm vào thứ gì đó của cô thì quả thật không hay.
Tất nhiên trước khi đi Lý Như Hồng cũng nhét vào tay anh chút tiền coi như tiền trọ, tiền ăn. Đánh sạch một bát hoành thánh no nê căng bụng nhưng căng da bụng lại trùng da mắt, nhà của Thẩm Tuấn Hào anh cũng không thể về đột nhiên anh nhớ tới một người, người này chắc chắn sẽ chào đón anh.
Chỉ cần suy nghĩ như thế là anh đã quay trở lại trạng thái vui vẻ, đi tung tăng khắp con đường.
Điểm dừng cuối cùng chính là một tập đoàn lớn, trên bảng hiệu hiện lên rất rõ nét Tần Thị.
Anh vừa định bước vào thì bị bảo vệ trước cửa chặn lại, nghi hoặc nhìn cậu học sinh cấp ba trước mặt.
"Cậu tới đây có chuyện gì? Nơi này không phải chỗ chơi ra ngoài kia mà chơi..."
"Chào chú, cháu tới đây tìm người."
"Tìm ai?"
"Tìm chủ tịch Tần Hằng"
Nghe thấy cậu thẳng mặt gọi tên chủ tịch công ty mình, anh bảo vệ cũng chỉ bật cười không tin rằng cậu lại quen biết đến tận chủ tịch tập đoàn.
"Cậu với chủ tịch có quan hệ gì?"
Tần Sở suy nghĩ một lúc "Chắc là ông nội với cháu ruột nhưng cũng có thể là bác ruột với cháu họ..."
Chưa để Tần Sở nói hết câu thì anh bảo vệ mới ngoài 30 kia đã đuổi thẳng cổ anh ra ngoài "Đừng đứng đó mà luyên thuyên nữa đi, ra ngoài kia mà chơi, nơi này không phải là nơi con nít như cậu tới đây quậy đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biết rằng anh bảo vệ kia cũng chỉ có ý tốt, cũng chỉ làm đúng theo công việc của mình vì thế Tần Sở cũng không muốn đôi co với anh ta. Không đôi co không có nghĩa là bỏ cuộc, Tần Sở bèn ngồi trước cửa tập đoàn.
Nói sao thì Tần Sở cũng không đi nên anh bảo vệ đó cũng bèn bỏ cuộc thi thoảng để ý đến cậu bé học sinh cấp ba kia, luôn đặt Tần Sở trong tầm mắt.
Thời gian cứ thế trôi qua đến nửa đêm.
Đang tự chơi một mình thì anh bảo vệ kia tiến tới với một chai nước.
Thấy anh đã thay đồng phục Tần Sở nói "Chú hết ca rồi à?"
"Ừm cho em này"
"Cám ơn chú!"
Anh bảo vệ vỗ vai Tần Sở "Về đi không đợi được chủ tịch đâu."
"Cháu sẽ đợi thêm chút nữa."
Ánh mắt Tần Sở kiên định nhìn anh bảo vệ. Thấy Tần Sở như vậy anh bảo vệ cũng không muốn giấu Tần Sở nữa
"Thật ra chủ tịch đi công tác phải sang tuần mới về cơ nên..."
Tần Sở đứng dậy ngạc nhiên "Thế sao chú không nói sớm làm cháu ngồi đây đợi cả buổi tối."
Không để lãng phí thời gian Tần Sở nhanh chân rời đi.
Thế nhưng không biết duyên phận của Tần Sở và Thẩm Tuấn Hào như nào hai người gặp nhau giữa đường.
Trời sang thu gió đêm xe xe lạnh ấy vậy mà trên gương mặt của Thẩm Tuấn Hào lấm bấm những hạt ngọc kiêu sa, vừa tìm thấy Tần Sở anh đã chạy vội tới đôi tay muốn ôm người trước mắt nhưng lại không dám, anh không thể phản bội lại người yêu của mình.
"Này tối này cậu còn đi đâu hả? Có biết tôi tìm cậu ở khắp mọi nơi mà không thấy không? Đã không thông minh thì đừng có chạy lung tung để người khác đi tìm, bộ làm người khác lo lắng là thú vui của cậu à..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tuấn Hào cứ sổ một tràng dài như đài phát thanh, Tần Sở muốn chen vào cũng không thể. Có lẽ ngoài người ba của anh ra thì chẳng có ai có thể khiến anh câm nín như thế, Thẩm Tuấn Hào có lẽ là người thứ hai.
Là ai thì nói xong thì cũng phải dừng, biết mình nói hơi quá Thẩm Tuấn Hào lúc này mới bình tĩnh lại.
"Về nhà!"
Đôi bàn tay nóng rực của Thẩm Tuấn Hào nắm lấy cánh tay của Tần Sở, anh định lôi đi nhưng Tần Sở vội gạt tay ra.
"Về nhà cậu à?"
"Không thì còn có thể đi đâu?"
"Cậu nghĩ tôi có thể về nhà cậu sao?"
Thấm Tuấn Hào bồng ngưng giây lát, anh định mở miệng thì Tần Sở như đâm một nhát dao vào anh.
"Cậu cứ về làm tốt con nhà người ta đi, chuyện của tôi không cần cậu quản." Tần Sở rời đi trước để mặc Thẩm Tuấn Hào trôn chân ở vị trí đó.
Nghe tin từ Lý Như Hồng là Tần Sở hiện không có chỗ ở, Thẩm Tuấn Hào ba chân bốn cẳng chạy đi tìm, vậy mà đến nơi Tần Sở lại lỡ lòng phủi bỏ toàn bộ công sức. Dù chỉ là lời nói nhưng lực sát thương còn gấp cả ngàn lần.
( Tần Sở đáng bị ế)
Đứng về phía cạnh Thẩm Tuấn Hào thì thấy vậy nhưng nếu xét về phía góc độ của Tần Sở thì quả thật anh làm vậy là đúng.
Bị người nhà Thẩm Tuấn Hào đánh còn cảnh cáo tránh xa con trai họ, ngay cả bà nội cũng không thể giúp gì thì tốt nhất nên tránh xa càng xa càng tốt.
Tần Sở mạnh miệng từ chối thế thôi chứ đăng sau anh là cả biển nước mắt.
Đêm nay sống ở đâu bây giờ?
Mình trở thành người vô gia cư rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro