Ngập Mùi Trà...
N.Dun
2024-10-09 14:16:04
Mới sáng sớm mở cánh cửa thì thấy Lý Như Hồng đã đứng trước mắt, Tần Sở ngạc nhiên lắm khi thấy mẹ mình ở đây đợi mình cùng đi học thì biết rằng là do Thẩm Tuấn Hào tiết lộ.
Phải nói Thẩm Tuấn Hào đúng là người ngoài lạnh trong nóng, thật khiến người ta không biết hắn đang suy nghĩ, toan tính điều gì.
"Hôm nay đầu khai giảng cậu cảm thấy thế nào?" Lý Như Hồng tươi tỉnh hơn hẳn ngày thường. Nụ cười trên gương mặt mẹ thật đẹp, thật khiến ai nhìn cũng phải xao xuyến. "Sao? Sao nhìn tôi như vậy?"
Tần Sở thăm dò "Hôm nay trông mẹ cứ khác khác?"
"Có sao?" Vô thức chạm nhẹ lên khuôn mặt, lúc này Tần Sở mới phát hiện ra mẹ mình hôm nay có trang điểm.
Ngày thường Lý Như Hồng đã khả ái nên hôm nay cô có trang điểm nhẹ nhàng chút càng tôn nên vẻ đẹp tiềm ẩn, so với hoa khôi trường là Lý Gia Tuệ với lớp phấn dày cộp thì không thua kém phần nào.
Tần Sở tươi cười khen lớp makeup của mẹ "Hôm nay mẹ xinh thật đấy, để ba nhìn thấy chắc chắn ba sẽ rất mê cho coi..."
"Thật sao?"
Tần Sở chỉ bông đùa mà Lý Như Hồng lại coi là thật, chính bản thân anh cũng giật mình khi mẹ mình lại để tâm đến lời nói đó...
Anh phán xét thăm dò qua ánh mắt nhưng cũng không tiện nói gì, biết bản thân lỡ lời Lý Như Hồng cũng đành im lặng suốt quãng đường.
..•
Vừa tới trường băng rôn chào đón năm học được treo lên ở vị trí dễ thấy nhất, quả nhiên là đầu năm học, học sinh khối 10 ùn ùn kéo đến trường ai cũng trong tâm thế hớn hở, vui vẻ. Ngược lại học sinh khối 11 và 12 thì chẳng thấy đâu là nhiệt huyết tuổi trẻ, học cả tháng trời nói là trong người còn nhiệt huyết thì cũng giỏi.
"Để năm sau chúng nó học trước cả tháng xem còn có tâm trạng vui vẻ như thế không.." Tần Sở khẽ nói khi nhìn học sinh lớp 10 mà lắc đầu.
Đúng là người đã trải qua nắng sương thấu hiểu cuộc đời, Tần Sở mở miệng ra nói chỉ có đúng không có sai. Lý Như Hồng cũng chỉ bất lực lắc đầu khi thấy thằng con trai đến từ tương lai của mình tị lạnh với người khác.
Chưa cả kịp bước chân vào cánh cửa lớp, Tần Sở bị đầu nấm kéo sang một bên với vẻ mặt nghiêm nghị thông báo chuyện cực xấu cho thằng bạn thân.
"Mày đi trốn đi! Tần Ca cùng nhóm Mãnh Hổ đang đợi mày ở bên trong đấy!"
"Thì sao?"
"Thì đi trốn đi!!!"
Tần Sở thử nhòm qua cửa kính hướng mắt tới chỗ ngồi của Tần Ca và lũ đệ tử, quả như lời đầu nấm nói họ có vẻ đang chỉ chờ đợi anh, chờ đợi một trò cười dành cho anh.
"Giờ mà trốn học thì có bị gọi phụ huynh không?"
Đầu nấm muốn ký đầu thằng bạn trước mắt quá nhưng lại đành thôi "Tính mạng quan trọng..."
Tần Sở nở một nụ cười tà "Không biết mấy người họ sẽ làm gì tui nhở? Hiếu kỳ quá...Phải ở lại xem mới được."
Càng nghe Tần Sở nói đầu nấm càng phát kinh người, dẫu biết Tần Sở đã thay đổi nhưng thay đổi chóng mặt như vậy quả thật khiến đầu nấm không tin vào mắt mình.
Vậy là phía bên kẻ yếu chỉ còn mình mình thôi sao?
Mặc sức ngăn cản Tần Sở vẫn ung dung bước vào lớp, quả nhiên một xô nước đổ ào ào từ trên đầu xuống.
Ấu trĩ.
Nghe tiếng bước chân lại gần Tần Sở giả bộ ngồi thụp xuống giống như một nữ sinh yếu đuối, nhóm Tần Sở cũng ngơ ngác đứng nhìn.
Cô Hạ từ đâu chạy tới lo lắng cho học sinh của mình "Ôi em sao thế này..."
Nhóm Tần Sở cũng vội chạy tới giả bộ lo lắng, nhìn diễn suất của họ không đoạt giải Oscar thì quả thật hơi phí.
"Bạn đang lau cửa thì vô tình làm đổ hết lên người đó cô." Tần Sở bịa chuyện như sự thật, chúng bạn thấy vậy cũng hùa theo khẳng định những lời đại ca mình nói, những người khác thuộc phe không có tiếng nói cũng chỉ biết im lặng.
Cô Hạ cũng không làm tùng beng chuyện này chỉ bảo Tần Sở đi thay đồng phục khác, còn nếu không có đồng phục khác sang quần áo thể dục, nếu thế thì tất nhiên anh sẽ không thể tham gia lễ thượng cờ ngày đầu năm học.
Chiêu này của Tần Ca quả thật rất thâm, học sinh mà không có lễ thượng cờ thì tất nhiên sẽ là một thiếu sót trong đời.
Tần Sở dùng ánh mắt đáng thương ngước lên nhìn cô Hạ "Cô ơi em...em bị trẹo chân rồi ạ, phải làm sao đây..."
(Ngập mùi trà...)
Tiện lúc đó Tần Ca đứng gần nhất nên cô Hạ đành nhờ Tần Ca dẫn Tần Sở đi thay đồ và đi đến phòng y tế.
Dù không muốn nhưng Tần Ca cũng gật đầu đồng ý, chẳng hiểu vì lý do gì mà có vẻ Tần Ca có chút sợ khi nhìn thấy cô Hạ trẻ tuổi.
Vừa đi Tần Ca vừa nói "Tao biết mày đang giả bộ, rốt cuộc mày đang có ý định gì, nói ra thì mày sẽ được khoan hồng."
Tần Sở cũng chỉ nhếch miệng cười gian "Ba nào con lấy"
"..." Tần Ca cứng họng
Tần Ca dẫn Tần Sở tới phòng y tế trước, định để mặc Tần Sở ở đó tự sinh tự diệt thì bị Tần Sở gọi lại nhắc nhỏ
"Nhớ kiếm đồng phục mới mà vừa mới size của tôi nhé."
"Mày ra lệnh cho tao à?"
"ป!"
"..."
Thăng này khá quả nhỉ...
Tần Ca mắng thầm trong lòng, đôi tay đã nắm chặt thành nắm đấm vì tức giận khi có kẻ dám sai khiến anh.
"Không có đồng phục chỉ có quần áo thể dục thôi..."
Chưa để Tần Ca nói hết thì Tần Sở tạt thẳng cốc nước anh vừa rót vào đồng phục của ba mình.
Phải nói Thẩm Tuấn Hào đúng là người ngoài lạnh trong nóng, thật khiến người ta không biết hắn đang suy nghĩ, toan tính điều gì.
"Hôm nay đầu khai giảng cậu cảm thấy thế nào?" Lý Như Hồng tươi tỉnh hơn hẳn ngày thường. Nụ cười trên gương mặt mẹ thật đẹp, thật khiến ai nhìn cũng phải xao xuyến. "Sao? Sao nhìn tôi như vậy?"
Tần Sở thăm dò "Hôm nay trông mẹ cứ khác khác?"
"Có sao?" Vô thức chạm nhẹ lên khuôn mặt, lúc này Tần Sở mới phát hiện ra mẹ mình hôm nay có trang điểm.
Ngày thường Lý Như Hồng đã khả ái nên hôm nay cô có trang điểm nhẹ nhàng chút càng tôn nên vẻ đẹp tiềm ẩn, so với hoa khôi trường là Lý Gia Tuệ với lớp phấn dày cộp thì không thua kém phần nào.
Tần Sở tươi cười khen lớp makeup của mẹ "Hôm nay mẹ xinh thật đấy, để ba nhìn thấy chắc chắn ba sẽ rất mê cho coi..."
"Thật sao?"
Tần Sở chỉ bông đùa mà Lý Như Hồng lại coi là thật, chính bản thân anh cũng giật mình khi mẹ mình lại để tâm đến lời nói đó...
Anh phán xét thăm dò qua ánh mắt nhưng cũng không tiện nói gì, biết bản thân lỡ lời Lý Như Hồng cũng đành im lặng suốt quãng đường.
..•
Vừa tới trường băng rôn chào đón năm học được treo lên ở vị trí dễ thấy nhất, quả nhiên là đầu năm học, học sinh khối 10 ùn ùn kéo đến trường ai cũng trong tâm thế hớn hở, vui vẻ. Ngược lại học sinh khối 11 và 12 thì chẳng thấy đâu là nhiệt huyết tuổi trẻ, học cả tháng trời nói là trong người còn nhiệt huyết thì cũng giỏi.
"Để năm sau chúng nó học trước cả tháng xem còn có tâm trạng vui vẻ như thế không.." Tần Sở khẽ nói khi nhìn học sinh lớp 10 mà lắc đầu.
Đúng là người đã trải qua nắng sương thấu hiểu cuộc đời, Tần Sở mở miệng ra nói chỉ có đúng không có sai. Lý Như Hồng cũng chỉ bất lực lắc đầu khi thấy thằng con trai đến từ tương lai của mình tị lạnh với người khác.
Chưa cả kịp bước chân vào cánh cửa lớp, Tần Sở bị đầu nấm kéo sang một bên với vẻ mặt nghiêm nghị thông báo chuyện cực xấu cho thằng bạn thân.
"Mày đi trốn đi! Tần Ca cùng nhóm Mãnh Hổ đang đợi mày ở bên trong đấy!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thì sao?"
"Thì đi trốn đi!!!"
Tần Sở thử nhòm qua cửa kính hướng mắt tới chỗ ngồi của Tần Ca và lũ đệ tử, quả như lời đầu nấm nói họ có vẻ đang chỉ chờ đợi anh, chờ đợi một trò cười dành cho anh.
"Giờ mà trốn học thì có bị gọi phụ huynh không?"
Đầu nấm muốn ký đầu thằng bạn trước mắt quá nhưng lại đành thôi "Tính mạng quan trọng..."
Tần Sở nở một nụ cười tà "Không biết mấy người họ sẽ làm gì tui nhở? Hiếu kỳ quá...Phải ở lại xem mới được."
Càng nghe Tần Sở nói đầu nấm càng phát kinh người, dẫu biết Tần Sở đã thay đổi nhưng thay đổi chóng mặt như vậy quả thật khiến đầu nấm không tin vào mắt mình.
Vậy là phía bên kẻ yếu chỉ còn mình mình thôi sao?
Mặc sức ngăn cản Tần Sở vẫn ung dung bước vào lớp, quả nhiên một xô nước đổ ào ào từ trên đầu xuống.
Ấu trĩ.
Nghe tiếng bước chân lại gần Tần Sở giả bộ ngồi thụp xuống giống như một nữ sinh yếu đuối, nhóm Tần Sở cũng ngơ ngác đứng nhìn.
Cô Hạ từ đâu chạy tới lo lắng cho học sinh của mình "Ôi em sao thế này..."
Nhóm Tần Sở cũng vội chạy tới giả bộ lo lắng, nhìn diễn suất của họ không đoạt giải Oscar thì quả thật hơi phí.
"Bạn đang lau cửa thì vô tình làm đổ hết lên người đó cô." Tần Sở bịa chuyện như sự thật, chúng bạn thấy vậy cũng hùa theo khẳng định những lời đại ca mình nói, những người khác thuộc phe không có tiếng nói cũng chỉ biết im lặng.
Cô Hạ cũng không làm tùng beng chuyện này chỉ bảo Tần Sở đi thay đồng phục khác, còn nếu không có đồng phục khác sang quần áo thể dục, nếu thế thì tất nhiên anh sẽ không thể tham gia lễ thượng cờ ngày đầu năm học.
Chiêu này của Tần Ca quả thật rất thâm, học sinh mà không có lễ thượng cờ thì tất nhiên sẽ là một thiếu sót trong đời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Sở dùng ánh mắt đáng thương ngước lên nhìn cô Hạ "Cô ơi em...em bị trẹo chân rồi ạ, phải làm sao đây..."
(Ngập mùi trà...)
Tiện lúc đó Tần Ca đứng gần nhất nên cô Hạ đành nhờ Tần Ca dẫn Tần Sở đi thay đồ và đi đến phòng y tế.
Dù không muốn nhưng Tần Ca cũng gật đầu đồng ý, chẳng hiểu vì lý do gì mà có vẻ Tần Ca có chút sợ khi nhìn thấy cô Hạ trẻ tuổi.
Vừa đi Tần Ca vừa nói "Tao biết mày đang giả bộ, rốt cuộc mày đang có ý định gì, nói ra thì mày sẽ được khoan hồng."
Tần Sở cũng chỉ nhếch miệng cười gian "Ba nào con lấy"
"..." Tần Ca cứng họng
Tần Ca dẫn Tần Sở tới phòng y tế trước, định để mặc Tần Sở ở đó tự sinh tự diệt thì bị Tần Sở gọi lại nhắc nhỏ
"Nhớ kiếm đồng phục mới mà vừa mới size của tôi nhé."
"Mày ra lệnh cho tao à?"
"ป!"
"..."
Thăng này khá quả nhỉ...
Tần Ca mắng thầm trong lòng, đôi tay đã nắm chặt thành nắm đấm vì tức giận khi có kẻ dám sai khiến anh.
"Không có đồng phục chỉ có quần áo thể dục thôi..."
Chưa để Tần Ca nói hết thì Tần Sở tạt thẳng cốc nước anh vừa rót vào đồng phục của ba mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro