Sáng như những vì sao
N.Dun
2024-10-09 14:16:04
Nhận thấy cả lũ học sinh nghịch ngợm trước mắt cũng đã kiệt sức thầy giáo quan mới gọi chúng lại tập hợp để giảng dạy lại quân ngũ chuẩn chỉnh cho chúng.
Tất nhiên nhóm Mãnh Hổ sẽ hơn thua bởi chúng chịu phạt nhiều hơn Tần Sở và đầu nấm hơn nửa vòng sân, chúng tị nạnh bằng được ép buộc Tần Sở phải chịu phạt đủ như chúng thì mới chịu thôi.
Bất lực giáo quan cũng đành phải bắt Tần Sở chịu phạt tiếp bằng với phần của Trương Hàn đó.
Nhóm Trương Hàn thì hả hê khi nhìn Tần Sở chịu phạt, giáo quan chẳng phân rõ đúng sai như nào thì đã bắt cả lũ chịu phạt, phạt xong thì bèn vội về phòng ngủ tiếp bởi ngày mai mới là ngày học đầu tiên chắc chắn sẽ phải làm rất nhiều việc.
Đầu nấm chạy ra thông báo cho Tần Sở “Giáo quan đi vào rồi, nghỉ đi.”
Tần Sở biết nhóm Mãnh Hổ kia vẫn đứng nhìn bản thân anh bị phạt nên Tần Sở vẫn chấp nhận chịu phạt, dù chỉ cần nhảy cóc nửa vòng sân nhưng anh chịu phạt đúng một vòng sân. Chịu phạt xong thì đôi chân của anh đã rã rời không còn sức.
“Thể hiện cho ai xem không biết.” Trương Hàn nói kháy Tần Sở sau đó cũng về phòng như chẳng có chuyện gì.
Đêm đó trong phòng ngủ đã phát ra tiếng ngáy lớn của các bạn cùng phòng thì Tần Sở lại bèn phải dùng thuốc xịt khắp bắp chân rồi xoa bóp chứ nếu không ngày mai chân anh sẽ không còn sức mà đứng dậy chứ đừng nói là chạy bộ.
Thuốc này chính là do Thẩm Tuấn Hào chạy tới phòng y tế xin giúp anh, Thẩm Tuấn Hào không thể chịu phạt với Tần Sở nên chỉ có thể làm những việc này.
Nhìn vào lọ thuốc mà trong lòng Tần Sở chẳng biết như thế nào, vốn dĩ anh là thẳng nam nên chẳng có chút tình cảm nào với Thẩm Tuấn Hào cả nhưng khi bản thân anh yếu đuối hình ảnh hiện lên trong đầu lại là Thẩm Tuấn Hào.
…
Nghe tin Tần Sở chịu phạt đêm qua nên mới sáng sớm Lý Như Hồng đã mua đồ ăn sáng tới cho Tần Sở.
Nhận được đồ ăn mà mẹ mua anh vui lắm, trái tim đang buồn bỗng trỗi dậy rực lửa.
“Tôi cứ tưởng cậu thay đổi rồi vậy mà ai ngờ vẫn như thế.” Lý Như Hồng nhìn Tần Sở đang ăn bánh bao mà mình mua tới.
“Vẫn như thế?” Tần Sở không hiểu “Bộ trước đây với bây giờ khác lắm à?”
Lý Như Hồng gật đầu.
“Vậy cậu thích tôi thế này hay như trước?” Tần Sở thăm dò ý kiến
Thế nhưng nhận được câu tỉnh bơ của mẹ “Có khác gì nhau đâu vẫn yếu đuôi thế thôi.”
Yếu đuối!!!
Trong từ điển của Tần Sở trùm trường Nhất Trung này không bao giờ có hai từ yếu đuối, có lẽ anh nên âm thầm cho tên không biết trời cao đất dày đó một bài học rồi.
Mặc dù chân rất nặng cơ thể rất mệt nhưng Tần Sở vẫn hoàn thành bài chạy lần này mặc dù thời gian vẫn ở top cuối nhưng giáo quan cũng có cái nhìn khác về sự cố gắng của Tần Sở, bởi thường học sinh mà bị phạt thì hôm sau chắc chắn xin nghỉ ví dụ như nhóm Mãnh Hổ, chúng xin nghỉ tiết chạy để tụ tập trong phòng ký túc ăn vặt hưởng thụ gió mát của chiếc quạt máy.
Tần Sở dù thể lực không tốt nhưng anh lại rất nhanh, khi chạy xong thì còn có thể đánh bóng truyền thì dù đã mệt nhưng Tần Sở vẫn muốn chơi cùng, chủ yếu là nhóm Lý Như Hồng thiếu người nên anh mới xung phong đến như thế.
Dù không thắng trận bóng truyền nhưng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của mẹ thì anh cũng thấy vui. Nụ cười cưng chiều của Tần Sở nhìn Lý Như Hồng đều bị thu trọn lại trong tầm mắt của Thẩm Tuấn Hào, Thẩm Tuấn Hào chỉ biết thở dài bất lực nhìn người mình thích nhìn người khác thâm tình.
Chiếc điện thoại gập đó lại được xuất hiện thu chọn toàn bộ hình ảnh vừa rồi lại, dù video chất lượng không tốt nhưng chỉ với bóng hình thì cũng có thể nhận ra Thẩm Tuấn Hào.
…
Đến chiều tối giờ ăn cơm Thẩm Tuấn Hào tìm Tần Sở mãi nhưng chẳng thấy anh đâu, chỉ khi không tìm thì sẽ khác tự thấy.
“Tần Sở!!!”
Tần Sở nghe tiếng gọi thì cũng giật mình quay ra “Sao cậu lại ở đây?”
Ánh mắt lảng tránh, giọng nói bất ngờ Thẩm Tuấn Hào không khó để nhận ra điều gì bất thường nhưng anh không vạch trần. Trên tay Tần Sở là một túi đồ ăn vặt, nước ngọt.
“Đừng để giáo quan thấy em mang thứ này vào trường, để anh cầm giúp em.” Thẩm Tuấn Hào vừa định giơ tay ra giúp đỡ thì bị Tần Sở cự tuyệt thẳng tình.
“Không cần, cậu không được cầm.”
“Tại sao?”
Chưa để Tần Sở giải thích thì anh thấy Lý Như Hồng và các bạn vừa ăn cơm ở căn tin xong bèn gọi lớn “Lý Như Hồng!!!”
Tần Sở nhanh nhảu đưa một ít bánh,ít kẹo cho Lý Như Hồng và các người bạn. Thẩm Tuấn Hào dù hiện tại rất ghen nhưng cũng chẳng dám làm gì trước mặt nhiều người.
Nhóm Mãnh Hổ ăn cơm ở gần phía cửa cũng nhìn thấy Tần Sở mang rất nhiều đồ ăn vặt nên bèn bàn nhau muốn cướp những đồ đó.
Rất nhanh túi đồ ăn mà Tần Sở mua bị nhóm Mãnh Hổ cướp sạch.
Thế nhưng dù bị cướp đồ ăn vặt bằng tiền tiêu cả tháng thì Tần Sở vẫn rất vui, trước mặt người khác thì anh giả bộ buồn bã nhưng khi chỉ có mình anh hoặc ở cạnh Thẩm Tuấn Hào thì nụ cười muốn che nấp đó không thể nào biến mất.
“Tại sao em bị cướp đồ mà vẫn vui thế?”
“Tại sao ư đến tối khác biết.”
“Tối?”
“Đêm nay nhóm Mãnh Hổ kia sẽ sáng nhất đêm nay.”
Thẩm Tuấn Hào nghi ngờ hỏi lại “Sáng? Sáng như nào?”
Tần Sở ngẩng đầu nhìn vì sao trên trời nấp lánh “Sáng như những vì sao.”
Tất nhiên nhóm Mãnh Hổ sẽ hơn thua bởi chúng chịu phạt nhiều hơn Tần Sở và đầu nấm hơn nửa vòng sân, chúng tị nạnh bằng được ép buộc Tần Sở phải chịu phạt đủ như chúng thì mới chịu thôi.
Bất lực giáo quan cũng đành phải bắt Tần Sở chịu phạt tiếp bằng với phần của Trương Hàn đó.
Nhóm Trương Hàn thì hả hê khi nhìn Tần Sở chịu phạt, giáo quan chẳng phân rõ đúng sai như nào thì đã bắt cả lũ chịu phạt, phạt xong thì bèn vội về phòng ngủ tiếp bởi ngày mai mới là ngày học đầu tiên chắc chắn sẽ phải làm rất nhiều việc.
Đầu nấm chạy ra thông báo cho Tần Sở “Giáo quan đi vào rồi, nghỉ đi.”
Tần Sở biết nhóm Mãnh Hổ kia vẫn đứng nhìn bản thân anh bị phạt nên Tần Sở vẫn chấp nhận chịu phạt, dù chỉ cần nhảy cóc nửa vòng sân nhưng anh chịu phạt đúng một vòng sân. Chịu phạt xong thì đôi chân của anh đã rã rời không còn sức.
“Thể hiện cho ai xem không biết.” Trương Hàn nói kháy Tần Sở sau đó cũng về phòng như chẳng có chuyện gì.
Đêm đó trong phòng ngủ đã phát ra tiếng ngáy lớn của các bạn cùng phòng thì Tần Sở lại bèn phải dùng thuốc xịt khắp bắp chân rồi xoa bóp chứ nếu không ngày mai chân anh sẽ không còn sức mà đứng dậy chứ đừng nói là chạy bộ.
Thuốc này chính là do Thẩm Tuấn Hào chạy tới phòng y tế xin giúp anh, Thẩm Tuấn Hào không thể chịu phạt với Tần Sở nên chỉ có thể làm những việc này.
Nhìn vào lọ thuốc mà trong lòng Tần Sở chẳng biết như thế nào, vốn dĩ anh là thẳng nam nên chẳng có chút tình cảm nào với Thẩm Tuấn Hào cả nhưng khi bản thân anh yếu đuối hình ảnh hiện lên trong đầu lại là Thẩm Tuấn Hào.
…
Nghe tin Tần Sở chịu phạt đêm qua nên mới sáng sớm Lý Như Hồng đã mua đồ ăn sáng tới cho Tần Sở.
Nhận được đồ ăn mà mẹ mua anh vui lắm, trái tim đang buồn bỗng trỗi dậy rực lửa.
“Tôi cứ tưởng cậu thay đổi rồi vậy mà ai ngờ vẫn như thế.” Lý Như Hồng nhìn Tần Sở đang ăn bánh bao mà mình mua tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vẫn như thế?” Tần Sở không hiểu “Bộ trước đây với bây giờ khác lắm à?”
Lý Như Hồng gật đầu.
“Vậy cậu thích tôi thế này hay như trước?” Tần Sở thăm dò ý kiến
Thế nhưng nhận được câu tỉnh bơ của mẹ “Có khác gì nhau đâu vẫn yếu đuôi thế thôi.”
Yếu đuối!!!
Trong từ điển của Tần Sở trùm trường Nhất Trung này không bao giờ có hai từ yếu đuối, có lẽ anh nên âm thầm cho tên không biết trời cao đất dày đó một bài học rồi.
Mặc dù chân rất nặng cơ thể rất mệt nhưng Tần Sở vẫn hoàn thành bài chạy lần này mặc dù thời gian vẫn ở top cuối nhưng giáo quan cũng có cái nhìn khác về sự cố gắng của Tần Sở, bởi thường học sinh mà bị phạt thì hôm sau chắc chắn xin nghỉ ví dụ như nhóm Mãnh Hổ, chúng xin nghỉ tiết chạy để tụ tập trong phòng ký túc ăn vặt hưởng thụ gió mát của chiếc quạt máy.
Tần Sở dù thể lực không tốt nhưng anh lại rất nhanh, khi chạy xong thì còn có thể đánh bóng truyền thì dù đã mệt nhưng Tần Sở vẫn muốn chơi cùng, chủ yếu là nhóm Lý Như Hồng thiếu người nên anh mới xung phong đến như thế.
Dù không thắng trận bóng truyền nhưng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của mẹ thì anh cũng thấy vui. Nụ cười cưng chiều của Tần Sở nhìn Lý Như Hồng đều bị thu trọn lại trong tầm mắt của Thẩm Tuấn Hào, Thẩm Tuấn Hào chỉ biết thở dài bất lực nhìn người mình thích nhìn người khác thâm tình.
Chiếc điện thoại gập đó lại được xuất hiện thu chọn toàn bộ hình ảnh vừa rồi lại, dù video chất lượng không tốt nhưng chỉ với bóng hình thì cũng có thể nhận ra Thẩm Tuấn Hào.
…
Đến chiều tối giờ ăn cơm Thẩm Tuấn Hào tìm Tần Sở mãi nhưng chẳng thấy anh đâu, chỉ khi không tìm thì sẽ khác tự thấy.
“Tần Sở!!!”
Tần Sở nghe tiếng gọi thì cũng giật mình quay ra “Sao cậu lại ở đây?”
Ánh mắt lảng tránh, giọng nói bất ngờ Thẩm Tuấn Hào không khó để nhận ra điều gì bất thường nhưng anh không vạch trần. Trên tay Tần Sở là một túi đồ ăn vặt, nước ngọt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng để giáo quan thấy em mang thứ này vào trường, để anh cầm giúp em.” Thẩm Tuấn Hào vừa định giơ tay ra giúp đỡ thì bị Tần Sở cự tuyệt thẳng tình.
“Không cần, cậu không được cầm.”
“Tại sao?”
Chưa để Tần Sở giải thích thì anh thấy Lý Như Hồng và các bạn vừa ăn cơm ở căn tin xong bèn gọi lớn “Lý Như Hồng!!!”
Tần Sở nhanh nhảu đưa một ít bánh,ít kẹo cho Lý Như Hồng và các người bạn. Thẩm Tuấn Hào dù hiện tại rất ghen nhưng cũng chẳng dám làm gì trước mặt nhiều người.
Nhóm Mãnh Hổ ăn cơm ở gần phía cửa cũng nhìn thấy Tần Sở mang rất nhiều đồ ăn vặt nên bèn bàn nhau muốn cướp những đồ đó.
Rất nhanh túi đồ ăn mà Tần Sở mua bị nhóm Mãnh Hổ cướp sạch.
Thế nhưng dù bị cướp đồ ăn vặt bằng tiền tiêu cả tháng thì Tần Sở vẫn rất vui, trước mặt người khác thì anh giả bộ buồn bã nhưng khi chỉ có mình anh hoặc ở cạnh Thẩm Tuấn Hào thì nụ cười muốn che nấp đó không thể nào biến mất.
“Tại sao em bị cướp đồ mà vẫn vui thế?”
“Tại sao ư đến tối khác biết.”
“Tối?”
“Đêm nay nhóm Mãnh Hổ kia sẽ sáng nhất đêm nay.”
Thẩm Tuấn Hào nghi ngờ hỏi lại “Sáng? Sáng như nào?”
Tần Sở ngẩng đầu nhìn vì sao trên trời nấp lánh “Sáng như những vì sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro