Xuyên Thành Chị Dâu Cực Phẩm Trong Truyện Điền Văn
Mượn Bạc (1)
2024-09-07 12:10:18
Cô đang định mở miệng, liếc mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngoài kia, Hướng Hi cười ranh mãnh, giả vờ yếu đuối đáng thương, “Trời, em dâu hai à, làm sao bây giờ, chồng chị rất yêu thương, chiều chuộng chị, cái gì cũng cho chị, chị cũng không biết tính sao nữa, dù sao anh ấy cũng không thể sống thiếu chị, cho dù em có mắng chửi chị vì tiêu tốn bạc của anh ấy và nên rời đi, chị cũng sẽ không bao giờ rời xa anh ấy!”
Toàn bộ tế bào trong cơ thể Cao Thịnh đều có chút kích động, lúc hắn đang ôm một con gà rừng đi tới cửa thì nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người trong phòng, hắn cảm thấy Hướng Hi nói chuyện có chút kỳ quái nói ra những lời mơ hồ như thế, nhưng chờ nghe xong, sắc mặt của hắn có chút khó coi.
Lưu Viện Viện còn muốn tìm đường chết, “Trời ạ, nếu chị rời đi thì Cao Thịnh liền có thể cưới một người vợ có năng lực khác chứ không phải loại người vô dụng như chị, nếu tôi là chị, tôi sẽ cảm thấy xấu hổ mà đi nhảy xuống giếng mất rồi.”
“Đủ rồi!” Cao Thịnh giận dữ quát lên, Lưu Viện Viện tái mặt vì sợ hãi.
Hướng Hi nước mắt lưng tròng, thấy Cao Thịnh trở về, cô yếu ớt lao vào vòng tay anh.
Cao Thịnh cả người cứng đờ, nghe được tiếng khóc trong lòng ngực, anh khẽ thở dài rồi vô thức đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng cô.
Hướng Hi nhân cơ hội ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đỏ rực của cô, khịt mũi hỏi, “Chồng ơi, em không muốn rời xa anh, anh có thể bảo em dâu hai đừng đuổi em đi được không?”
“Lưu Viện Viện, đây là lần đầu tiên và lần cuối cùng ta nói Hướng Hi là vợ ta, là chị dâu của ngươi, cho dù ngươi không tôn trọng cô ấy nhưng chuyện riêng của ta không cần ngươi quan tâm, nếu lần sau ta lại nghe thấy ngươi kêu người khác đi chết thì đừng trách ta kêu nhị đệ dạy dỗ ngươi lại, nhị đệ dạy không được thì ta liền nhờ cha tới bảo, nếu cha mà không dạy được, thì ta đành phải đi tìm tộc trưởng, ta khuyên ngươi vẫn nên tích đức một tí, đừng ăn nói ác độc như vậy.” Cao Thịnh nói với ánh mắt lạnh lùng.
Vậy mà Hướng Hi không nghĩ tới hắn sẽ tức giận như thế.
Lưu Viện Viện tức run người, chỉ vào Cao Thịnh nói, “Cô ta chửi tôi trước, tại sao anh không phân biệt sai trái mà đã chửi tôi?”
“Vợ lão nhị, vừa rồi ở trong bếp ta đã nghe thấy hết rồi, trước mặt người ngoài con lại đi nói vợ của lão đại ngã bệnh làm liên lụy đến con.” Mẹ Cao mẫu đi khỏi bếp, cau mày nhìn về phía Lưu Viện Viện, sắc mặt rất xấu, “Mẹ không ngờ con lại có tính nết như vậy, thích gây chuyện?”
Toàn bộ tế bào trong cơ thể Cao Thịnh đều có chút kích động, lúc hắn đang ôm một con gà rừng đi tới cửa thì nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người trong phòng, hắn cảm thấy Hướng Hi nói chuyện có chút kỳ quái nói ra những lời mơ hồ như thế, nhưng chờ nghe xong, sắc mặt của hắn có chút khó coi.
Lưu Viện Viện còn muốn tìm đường chết, “Trời ạ, nếu chị rời đi thì Cao Thịnh liền có thể cưới một người vợ có năng lực khác chứ không phải loại người vô dụng như chị, nếu tôi là chị, tôi sẽ cảm thấy xấu hổ mà đi nhảy xuống giếng mất rồi.”
“Đủ rồi!” Cao Thịnh giận dữ quát lên, Lưu Viện Viện tái mặt vì sợ hãi.
Hướng Hi nước mắt lưng tròng, thấy Cao Thịnh trở về, cô yếu ớt lao vào vòng tay anh.
Cao Thịnh cả người cứng đờ, nghe được tiếng khóc trong lòng ngực, anh khẽ thở dài rồi vô thức đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hướng Hi nhân cơ hội ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đỏ rực của cô, khịt mũi hỏi, “Chồng ơi, em không muốn rời xa anh, anh có thể bảo em dâu hai đừng đuổi em đi được không?”
“Lưu Viện Viện, đây là lần đầu tiên và lần cuối cùng ta nói Hướng Hi là vợ ta, là chị dâu của ngươi, cho dù ngươi không tôn trọng cô ấy nhưng chuyện riêng của ta không cần ngươi quan tâm, nếu lần sau ta lại nghe thấy ngươi kêu người khác đi chết thì đừng trách ta kêu nhị đệ dạy dỗ ngươi lại, nhị đệ dạy không được thì ta liền nhờ cha tới bảo, nếu cha mà không dạy được, thì ta đành phải đi tìm tộc trưởng, ta khuyên ngươi vẫn nên tích đức một tí, đừng ăn nói ác độc như vậy.” Cao Thịnh nói với ánh mắt lạnh lùng.
Vậy mà Hướng Hi không nghĩ tới hắn sẽ tức giận như thế.
Lưu Viện Viện tức run người, chỉ vào Cao Thịnh nói, “Cô ta chửi tôi trước, tại sao anh không phân biệt sai trái mà đã chửi tôi?”
“Vợ lão nhị, vừa rồi ở trong bếp ta đã nghe thấy hết rồi, trước mặt người ngoài con lại đi nói vợ của lão đại ngã bệnh làm liên lụy đến con.” Mẹ Cao mẫu đi khỏi bếp, cau mày nhìn về phía Lưu Viện Viện, sắc mặt rất xấu, “Mẹ không ngờ con lại có tính nết như vậy, thích gây chuyện?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro