Xuyên Thành Chị Gái Của Tra Công
– Quả Táo Nhỏ 2
Điền Viên Phao
2024-07-23 10:42:34
Trong KTV có một phòng y tế, nhưng lúc này không có ai ở đây cả.
Tô Kiều tìm thấy cồn khử trùng trong ngăn tủ, cô dùng tăm bông thấm một chút rồi cẩn thận chấm lên trên khóe môi Lục Từ.
Phòng y tế rất lớn, Lục Từ đang ngồi ở đuôi một chiếc giường đơn màu trắng.
Cậu ngước lên nhìn cô gái trước mặt.
Cô mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, có vẻ hơi sợ lạnh, khóa kéo được kéo lên đến tận cùng.
"Có đau không?"
“Ừ.” Lục Từ cụp mi.
"Tôi thay mặt Tô Duật Bạch xin lỗi cậu." Tô Kiều là chị gái của Tô Duật Bạch, nếu em trai đã làm sai chuyện thì đương nhiên người làm chị như cô phải thay cậu ta xin lỗi rồi.
“Không cần.” Lục Từ hơi nghiêng đầu. “Tôi đã lấy tiền rồi.”
Tay Tô Kiều hơi khựng lại, "Xin lỗi cậu, về rồi tôi sẽ dạy dỗ nó một trận." Nói xong, Tô Kiều đứng lên, lại tìm một loại thuốc mỡ màu trắng khác, dùng tăm bông nhúng vào, bôi lên khóe miệng của Lục Từ.
Thuốc mỡ màu trắng này khá đặc, khó mà dùng tăm bông bôi lên được, thế là Tô Kiều chẳng chút suy nghĩ mà dùng tay mình luôn.
Đầu ngón tay của cô gái chạm vào khóe môi, cảm giác ngứa ran cứ thế mà đánh úp cậu.
Hai bàn tay Lục Từ nắm chặt khăn trải giường dưới thân, cả người cứng đờ ra, nhưng lại không hề lùi ra sau.
"Được rồi."
Sau khi thoa thuốc xong, Tô Kiều cuối cùng cũng nhận ra Lục Từ có gì đó không ổn.
"Xin lỗi, tôi cứ thế vô thức..."
Cậu thiếu niên cúi đầu: "Không sao."
Tấm mắt Tô Kiều hạ xuống, lập tức nhìn thấy chiếc cổ trắng gầy lộ ra khi cậu cúi đầu. Bởi vì gầy, nên cô còn có thể nhìn thấy cả đường cong xương cổ được bao phủ bởi mái tóc đen nhánh, nơi đó, cất giấu tuyến thể.
Trái tim Tô Kiều đột nhiên đập mạnh, cô biết, đây là do ham muốn săn mồi của Alpha đang quấy phá.
Cô nhanh chóng lùi về sau vài bước, nhìn đi chỗ khác.
Sau khi bình tĩnh lại, Tô Kiều mới nói: "Để tôi đưa cậu về trường."
Trong phòng y tế cực kỳ yên tĩnh, Lục Từ chậm rãi thả lỏng bàn tay đang nắm chặt ga giường.
"Tôi còn phải làm việc."
“Vậy tôi đợi cậu tan làm.” Tô Kiều ngồi xuống trên một chiếc giường đơn nhỏ màu trắng khác, nghiêng đầu nhìn qua Lục Từ, cười nói: “Đừng từ chối tôi nữa, để tôi chuộc lỗi đi mà."
*
Khoảng một giờ sáng, Tô Kiều cũng đã ngủ được một giấc, Lục Từ lúc này mới tan làm.
Hai người ngồi lên chiếc Bentley màu đen.
Tô Kiều ngồi ở ghế sau, đưa tay xoa xoa hai bên thái dương.
Cô buồn ngủ quá.
Lục Từ ngồi bên cạnh Tô Kiều.
Không gian trong xe tuy rộng nhưng bởi vì bật điều hòa nên không khí không quá lưu thông. Tô Kiều ngửi thấy mùi rượu tỏa ra từ trên người Lục Từ.
Lại nói tiếp, lúc nãy khi bôi thuốc cho cậu, cô cũng đã ngửi thấy mùi rượu rồi.
"Cậu uống rượu à?"
"Ừm, một chút."
Vậy là tốt rồi.
Chiếc xe thong thả chạy trên đường phố, Tô Kiều nhịn không được mà tựa vào ghế sau rồi ngủ thiếp đi.
Lục Từ nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt đang ngửa lên của cô.
Hôm nay cô không cột tóc lên mà để xõa.
Mái tóc đen mềm mại phủ lên trên bộ đồ thể thao màu trắng. Cô không thích trang điểm, làn da trắng nõn, mặt mày thanh lãnh, tựa như vầng trăng khuyết nhàn nhạt. Lúc cười lên lại cực kỳ xinh đẹp, giống như là phủ lên độ ấm cho ánh trăng kia.
Một khắc đó, như thể chỉ cần chạm vào là bỏng rát tay.
"Cô chủ, chúng ta đến nơi rồi."
Tài xế đột nhiên lên tiếng, Lục Từ vội vàng dời đi tầm mắt.
Tô Kiều mờ mịt mở mắt ra, ngồi ở ghế sau một hồi mới nhớ ra là mình đang ở đâu.
"Cám ơn đàn chị, tôi xuống xe đây."
“Ừ.” Tô Kiều gật đầu, đem thuốc bôi lấy ở phòng y tế đưa cho Lục Từ: “Đừng quên bôi thuốc.”
Nhắc mới nhớ, hình như đây là lần thứ hai cô đưa thuốc cho cậu rồi nhỉ.
Đúng là hay bị thương thật đấy.
Tay của Tô Kiều thả xuống bên hông, đụng phải hai chiếc hộp.
Một hộp nhạc và một hộp táo.
Tô Kiều đưa mắt nhìn thời gian, đã qua ngày rồi.
"Lục Từ." Tô Kiều gọi Lục Từ - người đang chuẩn bị đóng cửa xe lại.
"Dù đã qua rồi, nhưng… Merry Christmas."
Một hộp quà màu đỏ, một quả táo nặng trịu, và một chiếc nơ màu xanh thắt hình con bướm.
Lục Từ nhìn quả táo được đóng gói trong hộp quà trước mặt, dừng một chút rồi mới đưa tay ra nhận lấy. Cậu hơi hé miệng thở dốc, khi chiếc xe Bentley màu đen đóng cửa xe lại, lái đi xa hơn ba mét thì mới ấp úng nói ra miệng: "Merry… Christmas."
Tô Kiều tìm thấy cồn khử trùng trong ngăn tủ, cô dùng tăm bông thấm một chút rồi cẩn thận chấm lên trên khóe môi Lục Từ.
Phòng y tế rất lớn, Lục Từ đang ngồi ở đuôi một chiếc giường đơn màu trắng.
Cậu ngước lên nhìn cô gái trước mặt.
Cô mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, có vẻ hơi sợ lạnh, khóa kéo được kéo lên đến tận cùng.
"Có đau không?"
“Ừ.” Lục Từ cụp mi.
"Tôi thay mặt Tô Duật Bạch xin lỗi cậu." Tô Kiều là chị gái của Tô Duật Bạch, nếu em trai đã làm sai chuyện thì đương nhiên người làm chị như cô phải thay cậu ta xin lỗi rồi.
“Không cần.” Lục Từ hơi nghiêng đầu. “Tôi đã lấy tiền rồi.”
Tay Tô Kiều hơi khựng lại, "Xin lỗi cậu, về rồi tôi sẽ dạy dỗ nó một trận." Nói xong, Tô Kiều đứng lên, lại tìm một loại thuốc mỡ màu trắng khác, dùng tăm bông nhúng vào, bôi lên khóe miệng của Lục Từ.
Thuốc mỡ màu trắng này khá đặc, khó mà dùng tăm bông bôi lên được, thế là Tô Kiều chẳng chút suy nghĩ mà dùng tay mình luôn.
Đầu ngón tay của cô gái chạm vào khóe môi, cảm giác ngứa ran cứ thế mà đánh úp cậu.
Hai bàn tay Lục Từ nắm chặt khăn trải giường dưới thân, cả người cứng đờ ra, nhưng lại không hề lùi ra sau.
"Được rồi."
Sau khi thoa thuốc xong, Tô Kiều cuối cùng cũng nhận ra Lục Từ có gì đó không ổn.
"Xin lỗi, tôi cứ thế vô thức..."
Cậu thiếu niên cúi đầu: "Không sao."
Tấm mắt Tô Kiều hạ xuống, lập tức nhìn thấy chiếc cổ trắng gầy lộ ra khi cậu cúi đầu. Bởi vì gầy, nên cô còn có thể nhìn thấy cả đường cong xương cổ được bao phủ bởi mái tóc đen nhánh, nơi đó, cất giấu tuyến thể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trái tim Tô Kiều đột nhiên đập mạnh, cô biết, đây là do ham muốn săn mồi của Alpha đang quấy phá.
Cô nhanh chóng lùi về sau vài bước, nhìn đi chỗ khác.
Sau khi bình tĩnh lại, Tô Kiều mới nói: "Để tôi đưa cậu về trường."
Trong phòng y tế cực kỳ yên tĩnh, Lục Từ chậm rãi thả lỏng bàn tay đang nắm chặt ga giường.
"Tôi còn phải làm việc."
“Vậy tôi đợi cậu tan làm.” Tô Kiều ngồi xuống trên một chiếc giường đơn nhỏ màu trắng khác, nghiêng đầu nhìn qua Lục Từ, cười nói: “Đừng từ chối tôi nữa, để tôi chuộc lỗi đi mà."
*
Khoảng một giờ sáng, Tô Kiều cũng đã ngủ được một giấc, Lục Từ lúc này mới tan làm.
Hai người ngồi lên chiếc Bentley màu đen.
Tô Kiều ngồi ở ghế sau, đưa tay xoa xoa hai bên thái dương.
Cô buồn ngủ quá.
Lục Từ ngồi bên cạnh Tô Kiều.
Không gian trong xe tuy rộng nhưng bởi vì bật điều hòa nên không khí không quá lưu thông. Tô Kiều ngửi thấy mùi rượu tỏa ra từ trên người Lục Từ.
Lại nói tiếp, lúc nãy khi bôi thuốc cho cậu, cô cũng đã ngửi thấy mùi rượu rồi.
"Cậu uống rượu à?"
"Ừm, một chút."
Vậy là tốt rồi.
Chiếc xe thong thả chạy trên đường phố, Tô Kiều nhịn không được mà tựa vào ghế sau rồi ngủ thiếp đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Từ nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt đang ngửa lên của cô.
Hôm nay cô không cột tóc lên mà để xõa.
Mái tóc đen mềm mại phủ lên trên bộ đồ thể thao màu trắng. Cô không thích trang điểm, làn da trắng nõn, mặt mày thanh lãnh, tựa như vầng trăng khuyết nhàn nhạt. Lúc cười lên lại cực kỳ xinh đẹp, giống như là phủ lên độ ấm cho ánh trăng kia.
Một khắc đó, như thể chỉ cần chạm vào là bỏng rát tay.
"Cô chủ, chúng ta đến nơi rồi."
Tài xế đột nhiên lên tiếng, Lục Từ vội vàng dời đi tầm mắt.
Tô Kiều mờ mịt mở mắt ra, ngồi ở ghế sau một hồi mới nhớ ra là mình đang ở đâu.
"Cám ơn đàn chị, tôi xuống xe đây."
“Ừ.” Tô Kiều gật đầu, đem thuốc bôi lấy ở phòng y tế đưa cho Lục Từ: “Đừng quên bôi thuốc.”
Nhắc mới nhớ, hình như đây là lần thứ hai cô đưa thuốc cho cậu rồi nhỉ.
Đúng là hay bị thương thật đấy.
Tay của Tô Kiều thả xuống bên hông, đụng phải hai chiếc hộp.
Một hộp nhạc và một hộp táo.
Tô Kiều đưa mắt nhìn thời gian, đã qua ngày rồi.
"Lục Từ." Tô Kiều gọi Lục Từ - người đang chuẩn bị đóng cửa xe lại.
"Dù đã qua rồi, nhưng… Merry Christmas."
Một hộp quà màu đỏ, một quả táo nặng trịu, và một chiếc nơ màu xanh thắt hình con bướm.
Lục Từ nhìn quả táo được đóng gói trong hộp quà trước mặt, dừng một chút rồi mới đưa tay ra nhận lấy. Cậu hơi hé miệng thở dốc, khi chiếc xe Bentley màu đen đóng cửa xe lại, lái đi xa hơn ba mét thì mới ấp úng nói ra miệng: "Merry… Christmas."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro