Xuyên Thành Chị Gái Của Tra Công
- [Tk] 2
Điền Viên Phao
2024-07-23 10:42:34
Lục Từ quá cứng đầu, để có được cậu, nhóm F4 đã nghĩ ra không ít chiêu trò để hãm hại cậu.
Theo diễn biến của cốt truyện, vì quân phục bị bẩn nên Lục Từ đành phải mặc quần áo bình thường đến lớp, sau khi bị giáo viên nhìn thấy, cậu bị phạt đứng đến hết tiết thì không nói, lại còn bị bắt viết bản kiểm điểm nữa.
Ánh mắt Tô Kiều bắt gặp Lục Từ, sau đó nhanh chóng dời đi.
Một cậu thiếu niên có lòng tự trọng cực cao hẳn là không thể chịu được việc bị người khác bắt gặp mình trong tình trạng khốn cùng như vậy đâu nhỉ.
Trong lòng Tô Kiều do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định khoanh tay đứng nhìn.
Theo sự hiểu biết của cô về Lục Từ, một thiếu niên quật cường như vậy có lẽ sẽ không hề cảm kích trước sự giúp đỡ của cô đâu, mà sợ là còn sẽ nghĩ rằng cô đang xen vào việc của người khác, khiến cô vô duyên vô cớ bị người ta trách nữa chứ.
Hơn nữa cô đã quyết định rồi, sẽ vạch giới hạn với Lục Từ.
Lần trước cô vì cậu mà đắc tội với tên điên Cố Phỉ Thanh kia, gần đây tên điên đó luôn gửi cho cô một đống ảnh kỳ lạ. May mắn là phần mềm nhắn tin còn có chức năng chặn tin nhắn.
Nghĩ đến đây, Tô Kiều liền mắt nhìn thẳng mà đi ngang qua bên người cậu thiếu niên.
Khi hai người lướt qua nhau, vạt áo của Tô Kiều đột nhiên bị người túm lấy.
Cô cúi đầu xuống thì nhìn thấy một bàn tay mảnh khảnh tái nhợt.
Và cả giọng nói mang theo chút yếu thế của cậu thiếu niên nữa: "Giúp tôi với."
*
Trước khi xuyên sách, mặc dù diện mạo của Tô Kiều cũng được coi là thanh tú, nhưng cô chưa bao giờ bị một cậu thiếu niên trông giống như idol hàng top kéo vạt áo mà nói "Giúp tôi với" như thế này cả.
Đặc biệt là khi cậu trai trẻ nhìn cô, ngoài miệng thì nói là hy vọng cô sẽ giúp đỡ, nhưng trong mắt cậu lại chứa đầy sự ẩn nhẫn.
Dáng vẻ này, so ra còn khiến người ta thương tiếc hơn cả những Omega luôn tỏ ra đáng thương kia nữa.
Huống chi, hiện tại cằm của cậu còn bị thương, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng thương cả. Tia máu rỉ ra từ miệng vết thương, một đường uốn lượn đến tận cổ, chảy qua làn da trắng như sứ, một vẻ đẹp của lăng nhục ngược đãi cứ thế phả thẳng lên trên mặt cô.
Tô Kiều vô thức nuốt nước bọt.
“Cái kia…” Cô há miệng thở dốc, nghe giọng mình có chút khàn khàn mà nói: “Tôi có thể giúp gì cho cậu?”
Bởi vì quá kinh ngạc, thế nên đầu óc Tô Kiều lúc này có chút chập mạch.
Lục Từ buông bàn tay đang túm lấy vạt áo của Tô Kiều ra, đưa cho cô xem quân phục trong tay cậu.
"Bị bẩn."
"À, tôi thấy rồi."
Hai người đứng đối diện, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau ba giây, tầm mắt Lục Từ rơi xuống trên người Tô Kiều.
Quân trang của học viên năm nhất và năm hai giống nhau, chỉ có phù hiệu trường ở mặt trước là được thiết kế khác nhau ghôi.
Huy hiệu trường của học viên năm hai có nhiều hơn huy hiệu của học viên năm nhất một vạch.
Từ đó mà suy ra, năm ba so với năm hai nhiều hơn một vạch, năm bốn cũng nhiều hơn năm ba một vạch.
Huy hiệu trường có thể được gỡ xuống được.
Tô Kiều đã hiểu.
Theo tính cách của Lục Từ, để có thể mở miệng cầu cứu cô như thế này, hẳn là phải dùng rất nhiều dũng khí nhỉ.
Tô Kiều nhịn không được mà nghĩ đến sự đối xử bạo lực mà nhân vật chính thụ đã phải hứng chịu trong nguyên tác.
Bị cô lập, bị nhục mạ, bị bắt nạt.
Lúc đầu, Lục Từ vẫn còn ôm hy vọng rằng có thể sẽ có ai đó xuất hiện rồi giúp cậu một tay.
Các bạn học không dám nói chuyện với cậu. Cậu đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp, nhưng giáo viên chủ nhiệm lớp biết rõ quyền thế nhà họ Cố nên không dám đắc tội, ngược lại còn đánh mắng Lục Từ một trận nữa.
Từ thể xác đến tinh thần, cậu đều yên lặng một mình chịu đựng.
Cậu trai một mình đứng trước tủ đồ, cúi đầu, mái tóc đen che đi mắt mày, chiếc áo sơ mi trắng trên người cậu rộng thùng thình, lại chẳng thể che được dáng người mảnh khảnh của cậu, thắt lưng bên dưới còn khiến cậu trở nên mảnh mai hơn.
Lúc này, cậu trông có thêm vài phần đáng thương, cũng có vẻ gầy hơn so với lần trước khi hai người gặp mặt.
Mặc dù Tô Kiều không nhớ rõ ràng những tình tiết bạo lực học đường trong nguyên tắc lắm, nhưng để có thể khiến cậu thiếu niên mở miệng nhờ cô giúp đỡ, thì có lẽ là cậu đã thực sự không thể chịu đựng nổi nữa.
Tô Kiều yên lặng thở dài.
Phụ nữ ấy à, chính là mềm lòng như vậy đấy.
Cô giúp một lần thì có thể giúp thêm lần thứ hai không?
Cô có thể dựa vào sức mạnh của bản thân mà chống lại ba tên quý tộc cặn bã quyền thế ngập trời kia không?
Trên mặt Tô Kiều không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại trưng ra bộ mặt sống không còn gì luyến tiếc, từng cúc từng cúc mà cởi áo khoác quân trang trên người ra.
Coi như cô xui xẻo.
Chuyện này khiến Tô Kiều nhớ đến một chú mèo con mà cô từng nhặt được bên vệ đường.
Khi đó cô mới vào năm thứ nhất, đang trong kỳ nghỉ hè, cô đang về nhà ở thì nhặt được một chú mèo con ở ven đường. Con mèo con kia chỉ vừa mới mở mắt, nằm gọn trong lòng bàn tay cô.
Tô Kiều dùng tiền tiêu vặt của mình để mua sữa bột của mèo để cho nó ăn, sau đó tra cứu thông tin thì phát hiện ra là phải đút sữa cho mèo con mỗi hai giờ một lần, rồi còn phải làm nhiên viên vệ sinh hốt cứt cho mèo nữa.
Cực cực khổ khổ lắm Tô Kiều mới nuôi lớn được con mèo đó, nhưng sau đó con mèo bị nhiễm bệnh dịch mèo, cô không có tiền nên đành phải ra ngoài làm thêm để trả chi phí chữa bệnh cho mèo, rồi thì thức ăn cho mèo, cát mèo, đồ chơi mèo,… Đối với một sinh viên đại học nghèo Tô Kiều mà nói, đó đều là trách nhiệm cả.
Bởi vậy, Tô Kiều rất tin vào cái gọi là nhân quả.
Một khi đã dính vào, thì sẽ không có cách nào toàn thân lui ra được.
Theo diễn biến của cốt truyện, vì quân phục bị bẩn nên Lục Từ đành phải mặc quần áo bình thường đến lớp, sau khi bị giáo viên nhìn thấy, cậu bị phạt đứng đến hết tiết thì không nói, lại còn bị bắt viết bản kiểm điểm nữa.
Ánh mắt Tô Kiều bắt gặp Lục Từ, sau đó nhanh chóng dời đi.
Một cậu thiếu niên có lòng tự trọng cực cao hẳn là không thể chịu được việc bị người khác bắt gặp mình trong tình trạng khốn cùng như vậy đâu nhỉ.
Trong lòng Tô Kiều do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định khoanh tay đứng nhìn.
Theo sự hiểu biết của cô về Lục Từ, một thiếu niên quật cường như vậy có lẽ sẽ không hề cảm kích trước sự giúp đỡ của cô đâu, mà sợ là còn sẽ nghĩ rằng cô đang xen vào việc của người khác, khiến cô vô duyên vô cớ bị người ta trách nữa chứ.
Hơn nữa cô đã quyết định rồi, sẽ vạch giới hạn với Lục Từ.
Lần trước cô vì cậu mà đắc tội với tên điên Cố Phỉ Thanh kia, gần đây tên điên đó luôn gửi cho cô một đống ảnh kỳ lạ. May mắn là phần mềm nhắn tin còn có chức năng chặn tin nhắn.
Nghĩ đến đây, Tô Kiều liền mắt nhìn thẳng mà đi ngang qua bên người cậu thiếu niên.
Khi hai người lướt qua nhau, vạt áo của Tô Kiều đột nhiên bị người túm lấy.
Cô cúi đầu xuống thì nhìn thấy một bàn tay mảnh khảnh tái nhợt.
Và cả giọng nói mang theo chút yếu thế của cậu thiếu niên nữa: "Giúp tôi với."
*
Trước khi xuyên sách, mặc dù diện mạo của Tô Kiều cũng được coi là thanh tú, nhưng cô chưa bao giờ bị một cậu thiếu niên trông giống như idol hàng top kéo vạt áo mà nói "Giúp tôi với" như thế này cả.
Đặc biệt là khi cậu trai trẻ nhìn cô, ngoài miệng thì nói là hy vọng cô sẽ giúp đỡ, nhưng trong mắt cậu lại chứa đầy sự ẩn nhẫn.
Dáng vẻ này, so ra còn khiến người ta thương tiếc hơn cả những Omega luôn tỏ ra đáng thương kia nữa.
Huống chi, hiện tại cằm của cậu còn bị thương, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng thương cả. Tia máu rỉ ra từ miệng vết thương, một đường uốn lượn đến tận cổ, chảy qua làn da trắng như sứ, một vẻ đẹp của lăng nhục ngược đãi cứ thế phả thẳng lên trên mặt cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Kiều vô thức nuốt nước bọt.
“Cái kia…” Cô há miệng thở dốc, nghe giọng mình có chút khàn khàn mà nói: “Tôi có thể giúp gì cho cậu?”
Bởi vì quá kinh ngạc, thế nên đầu óc Tô Kiều lúc này có chút chập mạch.
Lục Từ buông bàn tay đang túm lấy vạt áo của Tô Kiều ra, đưa cho cô xem quân phục trong tay cậu.
"Bị bẩn."
"À, tôi thấy rồi."
Hai người đứng đối diện, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau ba giây, tầm mắt Lục Từ rơi xuống trên người Tô Kiều.
Quân trang của học viên năm nhất và năm hai giống nhau, chỉ có phù hiệu trường ở mặt trước là được thiết kế khác nhau ghôi.
Huy hiệu trường của học viên năm hai có nhiều hơn huy hiệu của học viên năm nhất một vạch.
Từ đó mà suy ra, năm ba so với năm hai nhiều hơn một vạch, năm bốn cũng nhiều hơn năm ba một vạch.
Huy hiệu trường có thể được gỡ xuống được.
Tô Kiều đã hiểu.
Theo tính cách của Lục Từ, để có thể mở miệng cầu cứu cô như thế này, hẳn là phải dùng rất nhiều dũng khí nhỉ.
Tô Kiều nhịn không được mà nghĩ đến sự đối xử bạo lực mà nhân vật chính thụ đã phải hứng chịu trong nguyên tác.
Bị cô lập, bị nhục mạ, bị bắt nạt.
Lúc đầu, Lục Từ vẫn còn ôm hy vọng rằng có thể sẽ có ai đó xuất hiện rồi giúp cậu một tay.
Các bạn học không dám nói chuyện với cậu. Cậu đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp, nhưng giáo viên chủ nhiệm lớp biết rõ quyền thế nhà họ Cố nên không dám đắc tội, ngược lại còn đánh mắng Lục Từ một trận nữa.
Từ thể xác đến tinh thần, cậu đều yên lặng một mình chịu đựng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu trai một mình đứng trước tủ đồ, cúi đầu, mái tóc đen che đi mắt mày, chiếc áo sơ mi trắng trên người cậu rộng thùng thình, lại chẳng thể che được dáng người mảnh khảnh của cậu, thắt lưng bên dưới còn khiến cậu trở nên mảnh mai hơn.
Lúc này, cậu trông có thêm vài phần đáng thương, cũng có vẻ gầy hơn so với lần trước khi hai người gặp mặt.
Mặc dù Tô Kiều không nhớ rõ ràng những tình tiết bạo lực học đường trong nguyên tắc lắm, nhưng để có thể khiến cậu thiếu niên mở miệng nhờ cô giúp đỡ, thì có lẽ là cậu đã thực sự không thể chịu đựng nổi nữa.
Tô Kiều yên lặng thở dài.
Phụ nữ ấy à, chính là mềm lòng như vậy đấy.
Cô giúp một lần thì có thể giúp thêm lần thứ hai không?
Cô có thể dựa vào sức mạnh của bản thân mà chống lại ba tên quý tộc cặn bã quyền thế ngập trời kia không?
Trên mặt Tô Kiều không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại trưng ra bộ mặt sống không còn gì luyến tiếc, từng cúc từng cúc mà cởi áo khoác quân trang trên người ra.
Coi như cô xui xẻo.
Chuyện này khiến Tô Kiều nhớ đến một chú mèo con mà cô từng nhặt được bên vệ đường.
Khi đó cô mới vào năm thứ nhất, đang trong kỳ nghỉ hè, cô đang về nhà ở thì nhặt được một chú mèo con ở ven đường. Con mèo con kia chỉ vừa mới mở mắt, nằm gọn trong lòng bàn tay cô.
Tô Kiều dùng tiền tiêu vặt của mình để mua sữa bột của mèo để cho nó ăn, sau đó tra cứu thông tin thì phát hiện ra là phải đút sữa cho mèo con mỗi hai giờ một lần, rồi còn phải làm nhiên viên vệ sinh hốt cứt cho mèo nữa.
Cực cực khổ khổ lắm Tô Kiều mới nuôi lớn được con mèo đó, nhưng sau đó con mèo bị nhiễm bệnh dịch mèo, cô không có tiền nên đành phải ra ngoài làm thêm để trả chi phí chữa bệnh cho mèo, rồi thì thức ăn cho mèo, cát mèo, đồ chơi mèo,… Đối với một sinh viên đại học nghèo Tô Kiều mà nói, đó đều là trách nhiệm cả.
Bởi vậy, Tô Kiều rất tin vào cái gọi là nhân quả.
Một khi đã dính vào, thì sẽ không có cách nào toàn thân lui ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro