Xuyên Thành Cô Vợ Bỏ Trốn Ở Thập Niên 60

Chương 17

2024-09-15 06:09:17

Đồ đạc trong nhà đều mang cảm giác niên đại. Đặc biệt là chiếc tủ quần áo lớn trong phòng ngủ kia, một nửa là cửa gỗ, một nửa là tấm gương lớn. Trước đây, Kiều Vi chỉ nhìn thấy những đồ nội thất mang cảm giác niên đại như vậy ở trên mạng mà thôi.

Kiều Vi tiến lại, đặt tay lên mặt gương.

Người phụ nữ trong gương mặc trang phục mang nét đặc trưng của thời đại, để tóc dài ngang vai cũng mang nét đặcs sắc của thời đại luôn. Nhưng khuôn mặt thì vẫn là khuôn mặt của cô.

Nguyên thân trông giống hệt cô.

Kiều Vi thở dài một hơi. Quá tốt rồi, mặt vẫn là mặt của cô.

Nhân lúc Nghiêm Lỗi đi đón con, cô mở tủ quần áo ra, bên trong hầu như đều là quần áo phụ nữ, đều là của cô cả. Đập vào mắt đều là các loại hoạ tiết hoa nhí, cũng là nét rất đặc trưng của thời đại này.

Đóng cửa tủ lại, cô đi vòng quanh phòng ngủ, đối chiếu những ký ức mà mình đã nhận được với những gì nhìn thấy trước mắt để làm quen với căn phòng.

Phòng phía Tây là phòng ngủ và thư phòng của cô và Nghiêm Lỗi, sau khi thăm dò xong, cô liền đi đến căn phòng phía Đông.

Cách bố trí của căn phòng phía đông cũng giống như bên kia. Phòng trong là phòng ngủ của trẻ con, phòng ngoài không có bàn học, nhưng có một ít đồ chơi bằng gỗ rải rác bừa bãi.

Khi Kiều Vi nhìn thấy đầu ngựa gỗ bị cột ở cột nhà, trong lòng cô sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Cô bước tới, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào món đồ chơi kia, cảm giác áy náy cứ thế cuồn cuộn mà dâng lên trong lòng.

Cảm giác ghét bỏ nhàn nhạt của nguyên chủ với Nghiêm Lỗi thì Kiều Vi có thể khắc phục được. Nhưng nguyên chủ lại cảm thấy vô cùng có lỗi với con trai mình, Kiều Vi phải hít sâu vài hơi mới có thể khống chế được cảm xúc mãnh liệt này.

Đúng lúc này, từ phía sau vang lên một giọng nói trẻ con: "Mẹ?"

Kiều Vi vội vàng quay người lại.

Nghiêm Lỗi đứng ngoài cửa gian phòng phía đông, một cậu bé bước vào, vui vẻ nhào vào lòng Kiều Vi: "Mẹ! Mẹ về rồi!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong khoảnh khắc cơ thể nhỏ bé của cậu nhóc nhào đến, một cỗ chua xót xông thẳng vào khoang mũi của Kiều Vi.

Khi cô định thần lại, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt phức tạp của Nghiêm Lỗi đang đánh giá cô. Mà bản thân cô đã ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt đứa trẻ trong tay, nước mắt chảy dài trên mặt.

Cô thậm chí còn chưa nhìn thấy xem thằng bé trông như thế nào nữa.

Cô buông tay ra, cậu bé đứng thẳng, hai người đối mặt nhau.

Một người có đẹp hay không thì từ nhỏ là có thể nhận ra được rồi.

Là con trai của nam chính, cậu bé dĩ nhiên cũng có một khuôn mặt đoan chính, sóng mũi cao cao, vừa nhìn đã biết là phiên bản thu nhỏ của một anh chàng đẹp trai rồi.

Kiều Vi chăm chú nhìn cậu bé, không hề chớp mắt.

Cậu bé vốn đang vui vẻ, nhìn thấy khuôn mặt nước mắt ràn rụa của Kiều Vi thì lắp bắp kinh hãi: "Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?"

Kiều Vi lau mặt một phen.

Kiếp trước cô đã khóc rất nhiều lần, nhưng đều là ở những nơi mà người khác không thể nhìn thấy được. Lúc này, Nghiêm Lỗi đang không nói một lời mà đứng ngoài cửa nhìn cô, cô không quen với việc bị người ta nhìn thấy đang khóc của mình như thế này.

Cô gượng cười: “Vì mẹ nhớ con đến phát khóc luôn đó.”

Cậu bé thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cảm thấy tủi thân: “Tương Tương cũng nhớ mẹ! Mẹ đã đi vắng mấy ngày rồi đấy, con hỏi khi nào mẹ sẽ về nhưng mà ba bảo là không biết.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Cô Vợ Bỏ Trốn Ở Thập Niên 60

Số ký tự: 0