Xuyên Thành Cô Vợ Bỏ Trốn Ở Thập Niên 60
Chương 22
2024-09-15 06:09:17
Sau khi tắm rửa xong, Nghiêm Tương dùng một cái gáo bằng sắt ở bên cạnh giếng múc nước dội lên chân mình. Bàn chân của cậu bé con trắng nõn mềm mại, trông rất đáng yêu.
Kiều Vi hỏi: “Con có muốn tắm không?”
Nghiêm Tương nói: "Không cần đâu, hôm qua chị Lâm tắm cho con rồi."
Kiều Vi "à" một tiếng, lại hỏi cậu: "Ba con đâu rồi?"
Nghiêm Tương nói: “Ba đi lấy đồ ăn.”
"Đi đâu? Khu tập thể á?"
Khu quân sự này có nhà ăn của bộ đội, khu nhà ở gia đình quân nhân cũng có nhà ăn của khu.
"Không phải, ở nhà dì Dương ạ, chị Lâm nấu cơm cho chúng ta rôi."
"Ồ."
Kiều Vi "Ồ" xong, đang định bước vào nhà chính thì đột nhiên có điều gì đó lóe lên trong đầu cô, cô lui về lại: "Chị Lâm?"
Cô hỏi: “Chị Lâm là ai vậy con?”
"Con không biết, dì Dương bảo con gọi chị." Nghiêm Tương nói xong, còn bổ sung thêm: "Chị Lâm gọi bác Triệu là cậu, gọi dì Dương là mợ."
Kiều Vi rất ngạc nhiên trước sự thông minh của Nghiêm Tương. Cậu bé không thể xác nhận thân phận của "Chị Lâm", nên đã nói hết tất cả những thông tin mà cậu bé biết cho Kiều Vi nghe.
Qua thông tin mà cậu bé nói, Kiều Vi đã biết "Chị Lâm" là ai rồi.
Nữ chính sao có thể mang họ Ngưu họ mã được, đương nhiên phải là các họ lớn trong ngôn tình như là Lâm Tô Thẩm Cố rồi.
Lâm Tịch Tịch, nữ chính trùng sinh của cuốn tiểu thuyết này, người vợ tái hôn của Nghiêm Lỗi, và cũng là người mẹ kế tốt tính có tiếng của Nghiêm Tương.
Hóa ra là cô ta đã xuất hiện từ sớm như vậy.
Kiều Vi lại tưởng tượng, ồ, đây là nam chính đi gặp nữ chính đấy à?
Cô chỉ vừa mới nghĩ vậy thì cổng nhà đã vang lên động tĩnh. Nghiêm Lỗi mang theo hai hộp cơm đi vào, đi theo phía sau anh là một cô gái trẻ.
Cô gái kia bưng một chiếc bồn tráng men, ánh mắt có chút rấm rức, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ mà nhìn Kiều Vi: “Chị dâu đã về rồi à?”
*
Lâm Tịch Tịch vô cùng ngạc nhiên.
Theo như cô ta nhớ thì người vợ ban đầu của Nghiêm Lỗi đáng ra là đã chết ở tỉnh thành rồi chứ.
Lúc ấy, cũng không ai biết rằng thật ra vợ anh là bỏ nhà trốn đi cả.
Rất nhiều năm sau, Lâm Tịch Tịch càng sống càng thê thảm, có trong một lần gặp lại mợ mình, mợ cô ta mới cảm khái mấy câu: “Đồng chí Nghiêm Lỗi mà hồi trước cậu mợ muốn giới thiệu cho cháu nhưng cháu không chịu ấy, cháu có biết bây giờ anh ta đã làm đến chức vụ gì rồi không? Mợ mà nói ra thì chắc cháu hối hận chết."
Khi đó, cô ta mới biết, người mà năm đó suýt chút nữa là giới thiệu cho cô bây giờ lại trở thành người thường được nhắc tên trên tin tức và báo đài.
Sau đó, mợ của Lâm Tịch Tịch lại tiếp tục buôn chuyện một hồi, nói về cái chết của vợ Nghiêm Lỗi năm đó, còn nói sau lại có nghe nói là thực ra lần đó cô bỏ nhà đi theo người ta.
Mợ cô ta vỗ đùi: “Lúc đó mợ đã thấy lạ rồi, mợ và cô ta cũng chẳng thân thiết gì, thế mà đột nhiên cô ta lại đưa thằng vé qua gửi cho mợ. Cứ thấy có gì đó không đúng lắm, hóa ra là vì bỏ nhà theo trai."
Năm đó, đoàn trưởng Triệu - chiến hữu của Nghiêm Lỗi, muốn giới thiệu cháu gái Lâm Tịch Tịch ở nông thôn của mình cho người đàn ông mới góa vợ Nghiêm Lỗi. Thế nhưng Lâm Tịch Tịch vừa nghe nói đối phương đã hai sáu, hai bảy tuổi - lớn hơn cô ta nhiều tuổi như vậy, còn là mang theo con nhỏ tái hôn, lại có xuất thân nông thôn giống bọn họ nữa chứ, vậy nên cô ta liền không có hứng thú, cuối cùng cũng không gặp mặt lần nào.
Kiều Vi hỏi: “Con có muốn tắm không?”
Nghiêm Tương nói: "Không cần đâu, hôm qua chị Lâm tắm cho con rồi."
Kiều Vi "à" một tiếng, lại hỏi cậu: "Ba con đâu rồi?"
Nghiêm Tương nói: “Ba đi lấy đồ ăn.”
"Đi đâu? Khu tập thể á?"
Khu quân sự này có nhà ăn của bộ đội, khu nhà ở gia đình quân nhân cũng có nhà ăn của khu.
"Không phải, ở nhà dì Dương ạ, chị Lâm nấu cơm cho chúng ta rôi."
"Ồ."
Kiều Vi "Ồ" xong, đang định bước vào nhà chính thì đột nhiên có điều gì đó lóe lên trong đầu cô, cô lui về lại: "Chị Lâm?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô hỏi: “Chị Lâm là ai vậy con?”
"Con không biết, dì Dương bảo con gọi chị." Nghiêm Tương nói xong, còn bổ sung thêm: "Chị Lâm gọi bác Triệu là cậu, gọi dì Dương là mợ."
Kiều Vi rất ngạc nhiên trước sự thông minh của Nghiêm Tương. Cậu bé không thể xác nhận thân phận của "Chị Lâm", nên đã nói hết tất cả những thông tin mà cậu bé biết cho Kiều Vi nghe.
Qua thông tin mà cậu bé nói, Kiều Vi đã biết "Chị Lâm" là ai rồi.
Nữ chính sao có thể mang họ Ngưu họ mã được, đương nhiên phải là các họ lớn trong ngôn tình như là Lâm Tô Thẩm Cố rồi.
Lâm Tịch Tịch, nữ chính trùng sinh của cuốn tiểu thuyết này, người vợ tái hôn của Nghiêm Lỗi, và cũng là người mẹ kế tốt tính có tiếng của Nghiêm Tương.
Hóa ra là cô ta đã xuất hiện từ sớm như vậy.
Kiều Vi lại tưởng tượng, ồ, đây là nam chính đi gặp nữ chính đấy à?
Cô chỉ vừa mới nghĩ vậy thì cổng nhà đã vang lên động tĩnh. Nghiêm Lỗi mang theo hai hộp cơm đi vào, đi theo phía sau anh là một cô gái trẻ.
Cô gái kia bưng một chiếc bồn tráng men, ánh mắt có chút rấm rức, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ mà nhìn Kiều Vi: “Chị dâu đã về rồi à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*
Lâm Tịch Tịch vô cùng ngạc nhiên.
Theo như cô ta nhớ thì người vợ ban đầu của Nghiêm Lỗi đáng ra là đã chết ở tỉnh thành rồi chứ.
Lúc ấy, cũng không ai biết rằng thật ra vợ anh là bỏ nhà trốn đi cả.
Rất nhiều năm sau, Lâm Tịch Tịch càng sống càng thê thảm, có trong một lần gặp lại mợ mình, mợ cô ta mới cảm khái mấy câu: “Đồng chí Nghiêm Lỗi mà hồi trước cậu mợ muốn giới thiệu cho cháu nhưng cháu không chịu ấy, cháu có biết bây giờ anh ta đã làm đến chức vụ gì rồi không? Mợ mà nói ra thì chắc cháu hối hận chết."
Khi đó, cô ta mới biết, người mà năm đó suýt chút nữa là giới thiệu cho cô bây giờ lại trở thành người thường được nhắc tên trên tin tức và báo đài.
Sau đó, mợ của Lâm Tịch Tịch lại tiếp tục buôn chuyện một hồi, nói về cái chết của vợ Nghiêm Lỗi năm đó, còn nói sau lại có nghe nói là thực ra lần đó cô bỏ nhà đi theo người ta.
Mợ cô ta vỗ đùi: “Lúc đó mợ đã thấy lạ rồi, mợ và cô ta cũng chẳng thân thiết gì, thế mà đột nhiên cô ta lại đưa thằng vé qua gửi cho mợ. Cứ thấy có gì đó không đúng lắm, hóa ra là vì bỏ nhà theo trai."
Năm đó, đoàn trưởng Triệu - chiến hữu của Nghiêm Lỗi, muốn giới thiệu cháu gái Lâm Tịch Tịch ở nông thôn của mình cho người đàn ông mới góa vợ Nghiêm Lỗi. Thế nhưng Lâm Tịch Tịch vừa nghe nói đối phương đã hai sáu, hai bảy tuổi - lớn hơn cô ta nhiều tuổi như vậy, còn là mang theo con nhỏ tái hôn, lại có xuất thân nông thôn giống bọn họ nữa chứ, vậy nên cô ta liền không có hứng thú, cuối cùng cũng không gặp mặt lần nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro