Xuyên Thành Cô Vợ Bỏ Trốn Ở Thập Niên 60
Chương 41
2024-09-15 06:09:17
Thực ra ra ngoài đi dạo như thế này cũng khá tốt, tất cả ký ức về thị trấn này dần dần được khơi ra, rơi xuống đất, từ những cuộn phim biến thành hiện thực hiện ra ngay trước mắt cô.
Đang đi, cô thấy cửa hàng bán lẻ của Cung Tiêu Xã.
Kiều Vi đến từ thời đại sau này, nơi mà hàng hóa vô cùng dồi dào, cô cảm thấy chỉ xách một miếng thịt làm quà tạ lễ thì có chút khó coi. Tuy rằng biết thời đại này thịt thật sự là thứ tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy lễ này quá sơ sài.
Dù sao gia đình đoàn trưởng Triệu cũng đã giúp cô chăm sóc Nghiêm Tương vài ngày, hơn nữa còn chăm sóc rất tốt nữa chứ.
Đời sau, nào có ai lại chịu chăm sóc con cái nhà khác như vậy, lại còn không phải là họ hàng nữa chứ. Thậm chí là có khi hàng xóm nhà bên cạnh tên gì họ gì cũng không biết luôn.
Kiều Vi vẫn quyết định đi vào cửa hàng bán lẻ trong Cung tiêu xã xem thử. Cửa hàng rất khoáng đạt, bên trong không nhỏ, nhưng khi bước vào thì chỉ cần liếc mắt đã có thể gần như nhìn thấy hết toàn bộ các quầy hàng rồi.
Thật sự không có gì để mua, hoặc là đáng giá để mua cả. Có quá ít các loại sản phẩm được bày bán, thậm chí trái cây hay đồ hộp cũng không có luôn.
Cuối cùng, Kiều Vi quyết định mua đường đỏ. Bởi vì cô nhớ rõ mẹ cô từng kể với cô rằng khi bà còn nhỏ, bà đã từng được uống nước đường đỏ, ở thời đại đó thì đường đỏ quý giá lắm.
May mắn, khi ra ngoài cô đã mang theo đủ các loại tem phiếu, mỗi loại một ít, trong đó cũng có cả phiếu đường.
Không biết nên mua bao nhiêu, cô mới khiêm tốn hỏi han người bán hàng một lúc. Người bán hàng nhìn thấy cách ăn mặc, trang điểm của cô và Nghiêm Tương thì biết hai mẹ con là người nhà quân nhân. Chị ta nói: “Mua ba mao tiền đi.”
Vì thế Kiều Vi liền mua ba mao tiền đường đỏ, bọc trong giấy dầu, đặt một mảnh giấy hồng lên trên rồi dùng dây nhựa buộc lại.
Sau khi buộc xong, lại thấy Nghiêm Tương đang dùng đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn gói đường kia.
Kiều Vi buồn cười, lục ví lấy ra một phân tiền xu đặt lên quầy: “Chị lấy cho đứa bé này một miếng nữa đi.”
Người bán hàng mỉm cười, bẻ một miếng đường đỏ nhỏ trên quầy hàng nhét vào miệng Nghiêm Tương. Nghiêm Tương ngọt ngào vui vẻ mà cùng Kiều Vi về nhà.
Về đến nhà, Kiều Vi đặt đồ ăn xuống, lấy trong giỏ ra hai miếng thịt. Khi mua thịt, cô đã nhờ người bán thịt cắt nó thành hai miếng, một bên nhiều mỡ một bên ít mỡ.
Kiều Vi nhớ mang máng là hình như thời đại này thịt mỡ được coi là ngon hơn thịt nạc, cô không chắc lắm nên mới hỏi Nghiêm Tương: “Thịt mỡ ngon hơn hay thịt nạc ngon hơn.”
Nghiêm Tương không chút do dự đáp: “Thịt mỡ ngon, thịt mỡ thơm lắm.”
Vừa nói cu cậu vừa lắc đầu: “Không ai thích mua thịt nạc cả.”
Kiều Vi nói: “Được rồi, vậy chúng ta đem miếng nhiều mỡ này đưa cho đoàn trưởng Triệu và dì Dương để cảm ơn bọn họ đã chăm sóc cho Tương Tương nhà ta nhé.”
Nghiêm Tương gật đầu thật mạnh: "Vâng!"
Kiều Vi xách thịt và đường đỏ, lại lần nữa dắt theo Nghiêm Tương ra cửa.
Nhà của đoàn trưởng Triệu không xa, chỉ cách nhà cô có vài bước chân.
Cổng mở, Kiều Vi không trực tiếp đi vào mà đứng ở cửa gọi một tiếng: “Có ai ở nhà không?”
Có người trả lời, trong nhà cũng có bóng người đi ra. Người đó tầm ba mươi tuổi, tóc búi sau gáy, thân hình thon gầy, sắc mặt ám vàng màu đất.
Đang đi, cô thấy cửa hàng bán lẻ của Cung Tiêu Xã.
Kiều Vi đến từ thời đại sau này, nơi mà hàng hóa vô cùng dồi dào, cô cảm thấy chỉ xách một miếng thịt làm quà tạ lễ thì có chút khó coi. Tuy rằng biết thời đại này thịt thật sự là thứ tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy lễ này quá sơ sài.
Dù sao gia đình đoàn trưởng Triệu cũng đã giúp cô chăm sóc Nghiêm Tương vài ngày, hơn nữa còn chăm sóc rất tốt nữa chứ.
Đời sau, nào có ai lại chịu chăm sóc con cái nhà khác như vậy, lại còn không phải là họ hàng nữa chứ. Thậm chí là có khi hàng xóm nhà bên cạnh tên gì họ gì cũng không biết luôn.
Kiều Vi vẫn quyết định đi vào cửa hàng bán lẻ trong Cung tiêu xã xem thử. Cửa hàng rất khoáng đạt, bên trong không nhỏ, nhưng khi bước vào thì chỉ cần liếc mắt đã có thể gần như nhìn thấy hết toàn bộ các quầy hàng rồi.
Thật sự không có gì để mua, hoặc là đáng giá để mua cả. Có quá ít các loại sản phẩm được bày bán, thậm chí trái cây hay đồ hộp cũng không có luôn.
Cuối cùng, Kiều Vi quyết định mua đường đỏ. Bởi vì cô nhớ rõ mẹ cô từng kể với cô rằng khi bà còn nhỏ, bà đã từng được uống nước đường đỏ, ở thời đại đó thì đường đỏ quý giá lắm.
May mắn, khi ra ngoài cô đã mang theo đủ các loại tem phiếu, mỗi loại một ít, trong đó cũng có cả phiếu đường.
Không biết nên mua bao nhiêu, cô mới khiêm tốn hỏi han người bán hàng một lúc. Người bán hàng nhìn thấy cách ăn mặc, trang điểm của cô và Nghiêm Tương thì biết hai mẹ con là người nhà quân nhân. Chị ta nói: “Mua ba mao tiền đi.”
Vì thế Kiều Vi liền mua ba mao tiền đường đỏ, bọc trong giấy dầu, đặt một mảnh giấy hồng lên trên rồi dùng dây nhựa buộc lại.
Sau khi buộc xong, lại thấy Nghiêm Tương đang dùng đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn gói đường kia.
Kiều Vi buồn cười, lục ví lấy ra một phân tiền xu đặt lên quầy: “Chị lấy cho đứa bé này một miếng nữa đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người bán hàng mỉm cười, bẻ một miếng đường đỏ nhỏ trên quầy hàng nhét vào miệng Nghiêm Tương. Nghiêm Tương ngọt ngào vui vẻ mà cùng Kiều Vi về nhà.
Về đến nhà, Kiều Vi đặt đồ ăn xuống, lấy trong giỏ ra hai miếng thịt. Khi mua thịt, cô đã nhờ người bán thịt cắt nó thành hai miếng, một bên nhiều mỡ một bên ít mỡ.
Kiều Vi nhớ mang máng là hình như thời đại này thịt mỡ được coi là ngon hơn thịt nạc, cô không chắc lắm nên mới hỏi Nghiêm Tương: “Thịt mỡ ngon hơn hay thịt nạc ngon hơn.”
Nghiêm Tương không chút do dự đáp: “Thịt mỡ ngon, thịt mỡ thơm lắm.”
Vừa nói cu cậu vừa lắc đầu: “Không ai thích mua thịt nạc cả.”
Kiều Vi nói: “Được rồi, vậy chúng ta đem miếng nhiều mỡ này đưa cho đoàn trưởng Triệu và dì Dương để cảm ơn bọn họ đã chăm sóc cho Tương Tương nhà ta nhé.”
Nghiêm Tương gật đầu thật mạnh: "Vâng!"
Kiều Vi xách thịt và đường đỏ, lại lần nữa dắt theo Nghiêm Tương ra cửa.
Nhà của đoàn trưởng Triệu không xa, chỉ cách nhà cô có vài bước chân.
Cổng mở, Kiều Vi không trực tiếp đi vào mà đứng ở cửa gọi một tiếng: “Có ai ở nhà không?”
Có người trả lời, trong nhà cũng có bóng người đi ra. Người đó tầm ba mươi tuổi, tóc búi sau gáy, thân hình thon gầy, sắc mặt ám vàng màu đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro