Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa Cử
Bánh Cuốn 1
Tương Nguyệt Khứ
2024-07-29 15:54:13
Đại oa gãi gãi đầu, “Tiểu thúc, trước kia cũng là cháu đưa mà.”
Thẩm Hi Hòa nhìn về phía sau đại oa, hỏi: “Chỉ có một mình cháu sao?”
Đại oa nghĩ thầm, chỉ có một rổ cơm như vậy, còn cần dùng tám người nâng tới sao? “Đúng vậy, tiểu thúc mau ăn đi, còn nóng đó.”
Đại oa lớn hơn Thẩm Hi Hòa một tuổi, trước kia khi còn đọc sách ở trường tư thục trong thôn, Chu thị đã dặn dò đại oa, phải chăm sóc tốt cho tiểu thúc.
Mối quan hệ giữa hai người rất tốt, chỉ là thành tích đại oa không tốt lắm, nên không tiếp tục đọc sách nữa.
Từ lúc Thẩm Hi Hòa vào thư viện đến bây giờ, đại oa đã đi đưa cơm tròn 6 năm. Chỉ vì năm nay bận việc đồng áng, nên mới để Cố Tiêu đi đưa.
Đại oa thấy Thẩm Hi Hòa vẫn còn thất thần, “Tiểu thúc mau ăn đi.”
Thẩm Hi Hòa cảm thấy ngực có chút thắt lại, hắn nhớ ra rồi, là hắn đã nói với Chu thị không cho Cố Tiêu đến. Bây giờ mọi thứ đã trở lại như trước, hắn lại không thấy vui vẻ chút nào.
Đại oa thở dài một tiếng, “Tiểu thúc?”
Thẩm Hi Hòa định thần lại, “Tổ mẫu cháu có nói vì sao để cho cháu tới hay không?”
“Buổi trưa trời nắng nóng, cháu không sợ phơi nắng, cho nên để cháu đi đưa .” Đại oa cảm thấy đúng là bị phơi đến hoảng mà, “Tiểu thúc nhanh ăn đi.”
Thẩm Hi Hòa bưng chén lên, muốn nói lại thôi, “Tiểu thẩm của ngươi nàng……”
Đại oa nội tâm trong sáng, không nghe ra ý trong lời nói của Thẩm Hi Hòa, “A?”
Thẩm Hi Hòa mím môi, “Thúc không muốn nàng tới, là bởi vì thời tiết nóng bức, đi đường vất vả, không phải là thúc không muốn, lời này thúc chỉ nói với một mình cháu, cháu vạn lần không thể nói cho người khác.”
Thẩm Hi Hòa nghĩ, chỉ cần đại oa trở về nói rõ ràng với Cố Tiêu, Cố Tiêu sẽ không cần phải thương tâm khổ sở.
Đại oa nói: “Tiểu thúc yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết!”
Hắn đọc ít sách, nhưng cũng biết đạo lý đã đồng ý với người khác chuyện gì vậy nhất định phải làm được.
Thẩm Hi Hòa hỏi: “Cháu thật sự nhớ kỹ?”
“Yên tâm, đã nhớ kỹ!” Đại oa chờ Thẩm Hi Hòa ăn xong, xách theo rổ trở về nhà, tiểu thúc không cho hắn nói hắn sẽ không nói, cho dù là nãi nãi hỏi cũng sẽ không nói cho bà biết.
Thẩm Hi Hòa nhìn bóng lưng của đại oa mà thở dài, Trần Ninh Viễn cũng đã ăn xong, hắn khoác vai Thẩm Hi Hòa, “Hi Hòa huynh,đó không phải là cháu trai của huynh sao?”
Thẩm Hi Hòa gật đầu một cái.
Trần Ninh Viễn nói: “Hôm nay tại sao không phải là lệnh muội tới đưa vậy?”
Thẩm Hi Hòa nói: “Muội ấy hôm nay không tới, ngày mai không tới, về sau cũng sẽ không tới nữa.”
Thẩm Hi Hòa thoát khỏi cánh tay Trần Ninh Viễn, đi thẳng đến thư viện, Trần Ninh Viễn ai một tiếng, bước nhanh đuổi theo , “Vì sao?”
Thẩm Hi Hòa nhìn vào mắt Trần Ninh Viễn, gằn từng chữ một nói: “Không có vì sao.”
————
Lại nói đến bên kia, đại oa từ huyện thành về nhà, Chu thị từ trong phòng đi ra đón, “Có nóng không?”
Đại oa nói: “Cháu đi dưới bóng cây, không nóng.”
Chu thị đang mong Thẩm Hi Hòa sẽ nhắn lời về nhà, nói cho bà, hoặc là nói cho Cố Tiêu, Chu thị sợ Cố Tiêu trong lòng không thoải mái. “Tiểu thúc ngươi có nói gì không?”
Đại oa nhớ tới lời nói của Thẩm Hi Hòa, tiểu thúc không cho nói .
Vì thế hắn nói: “Tiểu thúc cái gì cũng không nói.”
Chu thị thở dài: “Ai, vậy cháu mau vào ăn cơm đi thôi.”
Cố Tiêu ở tây phòng mài cán quạt, không cần ra đồng, sớm đem việc trong nhà làm xong, như vậy liền có rất nhiều thời gian mài cán quạt rồi.
Dùng gỗ làm cán quạt vừa dày vừa chắc chắn, nhưng không thể so với sự thanh thấu và dẻo dai của tre được.
Cố Tiêu muốn đi phía sau núi nhìn xem.
Cố Tiêu đi ra ngoài hỏi Chu thị, “Nương, sau núi có cây tre không?”
Chu thị: “Có, con tìm cây tre làm gì?”
Thôn Thượng Dương có người đan sọt tre giỏ tre, đi bán ở huyện thành hai văn tiền một cái.
Dịch giả: Hoa Hoa Hạ
Thẩm gia chỉ có Thẩm Đại Lang biết làm, nhưng mà đan giỏ tre tốn công lại chậm, nên cũng không thường làm lắm.
Cố Tiêu nói: “Con muốn thử đan sọt tre xem sao, bây giờ cỏ không dùng được nữa, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp kiếm ít tiền.”
Thẩm Hi Hòa nhìn về phía sau đại oa, hỏi: “Chỉ có một mình cháu sao?”
Đại oa nghĩ thầm, chỉ có một rổ cơm như vậy, còn cần dùng tám người nâng tới sao? “Đúng vậy, tiểu thúc mau ăn đi, còn nóng đó.”
Đại oa lớn hơn Thẩm Hi Hòa một tuổi, trước kia khi còn đọc sách ở trường tư thục trong thôn, Chu thị đã dặn dò đại oa, phải chăm sóc tốt cho tiểu thúc.
Mối quan hệ giữa hai người rất tốt, chỉ là thành tích đại oa không tốt lắm, nên không tiếp tục đọc sách nữa.
Từ lúc Thẩm Hi Hòa vào thư viện đến bây giờ, đại oa đã đi đưa cơm tròn 6 năm. Chỉ vì năm nay bận việc đồng áng, nên mới để Cố Tiêu đi đưa.
Đại oa thấy Thẩm Hi Hòa vẫn còn thất thần, “Tiểu thúc mau ăn đi.”
Thẩm Hi Hòa cảm thấy ngực có chút thắt lại, hắn nhớ ra rồi, là hắn đã nói với Chu thị không cho Cố Tiêu đến. Bây giờ mọi thứ đã trở lại như trước, hắn lại không thấy vui vẻ chút nào.
Đại oa thở dài một tiếng, “Tiểu thúc?”
Thẩm Hi Hòa định thần lại, “Tổ mẫu cháu có nói vì sao để cho cháu tới hay không?”
“Buổi trưa trời nắng nóng, cháu không sợ phơi nắng, cho nên để cháu đi đưa .” Đại oa cảm thấy đúng là bị phơi đến hoảng mà, “Tiểu thúc nhanh ăn đi.”
Thẩm Hi Hòa bưng chén lên, muốn nói lại thôi, “Tiểu thẩm của ngươi nàng……”
Đại oa nội tâm trong sáng, không nghe ra ý trong lời nói của Thẩm Hi Hòa, “A?”
Thẩm Hi Hòa mím môi, “Thúc không muốn nàng tới, là bởi vì thời tiết nóng bức, đi đường vất vả, không phải là thúc không muốn, lời này thúc chỉ nói với một mình cháu, cháu vạn lần không thể nói cho người khác.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Hi Hòa nghĩ, chỉ cần đại oa trở về nói rõ ràng với Cố Tiêu, Cố Tiêu sẽ không cần phải thương tâm khổ sở.
Đại oa nói: “Tiểu thúc yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết!”
Hắn đọc ít sách, nhưng cũng biết đạo lý đã đồng ý với người khác chuyện gì vậy nhất định phải làm được.
Thẩm Hi Hòa hỏi: “Cháu thật sự nhớ kỹ?”
“Yên tâm, đã nhớ kỹ!” Đại oa chờ Thẩm Hi Hòa ăn xong, xách theo rổ trở về nhà, tiểu thúc không cho hắn nói hắn sẽ không nói, cho dù là nãi nãi hỏi cũng sẽ không nói cho bà biết.
Thẩm Hi Hòa nhìn bóng lưng của đại oa mà thở dài, Trần Ninh Viễn cũng đã ăn xong, hắn khoác vai Thẩm Hi Hòa, “Hi Hòa huynh,đó không phải là cháu trai của huynh sao?”
Thẩm Hi Hòa gật đầu một cái.
Trần Ninh Viễn nói: “Hôm nay tại sao không phải là lệnh muội tới đưa vậy?”
Thẩm Hi Hòa nói: “Muội ấy hôm nay không tới, ngày mai không tới, về sau cũng sẽ không tới nữa.”
Thẩm Hi Hòa thoát khỏi cánh tay Trần Ninh Viễn, đi thẳng đến thư viện, Trần Ninh Viễn ai một tiếng, bước nhanh đuổi theo , “Vì sao?”
Thẩm Hi Hòa nhìn vào mắt Trần Ninh Viễn, gằn từng chữ một nói: “Không có vì sao.”
————
Lại nói đến bên kia, đại oa từ huyện thành về nhà, Chu thị từ trong phòng đi ra đón, “Có nóng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại oa nói: “Cháu đi dưới bóng cây, không nóng.”
Chu thị đang mong Thẩm Hi Hòa sẽ nhắn lời về nhà, nói cho bà, hoặc là nói cho Cố Tiêu, Chu thị sợ Cố Tiêu trong lòng không thoải mái. “Tiểu thúc ngươi có nói gì không?”
Đại oa nhớ tới lời nói của Thẩm Hi Hòa, tiểu thúc không cho nói .
Vì thế hắn nói: “Tiểu thúc cái gì cũng không nói.”
Chu thị thở dài: “Ai, vậy cháu mau vào ăn cơm đi thôi.”
Cố Tiêu ở tây phòng mài cán quạt, không cần ra đồng, sớm đem việc trong nhà làm xong, như vậy liền có rất nhiều thời gian mài cán quạt rồi.
Dùng gỗ làm cán quạt vừa dày vừa chắc chắn, nhưng không thể so với sự thanh thấu và dẻo dai của tre được.
Cố Tiêu muốn đi phía sau núi nhìn xem.
Cố Tiêu đi ra ngoài hỏi Chu thị, “Nương, sau núi có cây tre không?”
Chu thị: “Có, con tìm cây tre làm gì?”
Thôn Thượng Dương có người đan sọt tre giỏ tre, đi bán ở huyện thành hai văn tiền một cái.
Dịch giả: Hoa Hoa Hạ
Thẩm gia chỉ có Thẩm Đại Lang biết làm, nhưng mà đan giỏ tre tốn công lại chậm, nên cũng không thường làm lắm.
Cố Tiêu nói: “Con muốn thử đan sọt tre xem sao, bây giờ cỏ không dùng được nữa, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp kiếm ít tiền.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro