Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa Cử
Tiểu Cô 3
Tương Nguyệt Khứ
2024-07-29 15:54:13
Chu thị quay đầu đi, ngoài miệng lẩm bẩm, “Tại sao ta lại không nhìn ra Tam Lang gầy chứ, nhìn béo lên không ít đâu……”
Trần thị ở một bên nghe cảm thấy mới lạ, lúc nào Tam Lang trở về mà Chu thị không ôm hắn khóc lóc một phen, đã khi nào nói qua béo chứ.
Trần thị rửa tay sạch sẽ: “Nương, đây cũng là một phen ý tốt của Tiểu Tiểu, thịt bỏ vào trong nước giếng sẽ không hư được.”
Mua thịt về, các nàng ít nhiều cũng có thể được ăn một ngụm không phải sao.
Cố Tiêu nói: “Nương, con có mua một ít thịt dê, thịt dê bổ hơn so với thịt heo, hầm hay là nướng ăn đều được, vẫn là để con nhìn rồi làm sao?”
Chu thị: “Còn không phải…… Con trước đừng làm vội, cùng ta vào phòng trước.”
Chu thị đi ở đằng trước, kêu Cố Tiêu đóng cửa lại.
Bà mở ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một bao điểm tâm, đây là do Thẩm Hi Hòa mang về, bà không nỡ ăn, vẫn luôn để cho tới bây giờ.
Chu thị nói: “Đây là Tam Lang mang về cho con.”
Cố Tiêu: “……”
Chu thị đây là vì Thẩm Hi Hòa, nhi tử của bà có cái đức hạnh gì trong lòng bà rõ ràng nhất, người như cái hũ nút vậy, miệng không dùng được, cũng không nói được lời dễ nghe, người làm nương như bà phải trợ giúp một phen.
Chu thị nói: “Tam Lang nhờ ta đưa cho con, ta bận nên quên mất.”
Cố Tiêu còn có thể không hiểu sao, đoán chừng là do Thẩm Hi Hòa mang về cho Chu thị, Chu thị lại không nỡ ăn.
“Nương……” Cố Tiêu có chút cảm động, không phải bởi vì Thẩm Hi Hòa, mà là bởi vì Chu thị.
Chu thị nói: “Mau cầm đi, để ở chỗ của ta cũng chiếm chỗ,con muốn cho ai thì cho, ta cũng mặc kệ, dù sao cũng là Tam Lang mua cho con……”
Cố Tiêu đành nhận lấy điểm tâm, “Vậy cảm ơn nương.”
Tám miếng điểm tâm. Một phút đã chia hết rồi , bên trong là nhân đậu, bên ngoài là lớp bánh trứng, điểm tâm vẫn chưa bị hỏng, đồ mang về cho Chu thị, Thẩm Hi Hòa chọn thứ tốt mà mua, cũng ăn khá ngon.
Loại điểm tâm này Cố Tiêu trước kia cũng đã làm qua, dùng lồng hấp chưng, thơm mềm tinh tế, nhưng để làm điểm tâm thì phải làm khuôn hấp trước, không bằng ăn thịt trước, nghĩ xong chỉ có thể từ bỏ.
Chu thị ăn một miếng, còn dư lại đều chia cho Lý thị và Trần thị,bà không thấy đau lòng, mà ngược lại cảm thấy Cố Tiêu hào phóng hiếu thuận.
Cố Tiêu ăn xong điểm tâm lại đi ra sau núi, chặt vài cây tre làm cán ô, cô ở trong phòng vót tre, mài xiên tre, rất nhanh đã đến ngày thứ hai.
Hai cân thịt dê Cố Tiêu trước tiên nướng một cân, ướp thịt xong thì cắt thành từng miếng nhỏ, xiên vào xiên tre, sau đó đặt lên trên bếp than nướng.
Than củi là than thừa của mùa đông,, Chu thị tự mình tìm ra, “Chưa thấy qua con phá của như vậy, làm chút đồ còn phải dùng đến than, cái này phải để dành cho mùa đông……”
“Nương, mùa đông con sẽ làm than mới cho nương, lát nữa xiên thịt dê đầu tiên cũng sẽ cho người ăn trước.” Cố Tiêu chưa dùng qua chậu than bao giờ,nên có chút luống cuống tay chân, “Người đừng nói con nữa.”
Chu thị sợ Cố Tiêu sẽ bị phỏng tay, “Không nói không nói nữa…… Tiểu Tiểu à,con lát nữa có đi đưa cơm cho Tam Lang hay không a……”
Cố Tiêu là lười quan tâm đến Thẩm Hi Hòa, nhưng lúc trước ở trước mặt Chu thị cô ba câu đều không rời Thẩm Hi Hòa.
“Tất nhiên là đi đưa cho tướng công nha, con lát nữa liền đi.”
Chu thị: “Ai, để lại cho đại oa bọn họ mỗi người một xiên là được, còn dư lại thì chờ con trở về ăn.”
Cố Tiêu đáp lại một tiếng, gói lại ba xiên thịt dê rồi đi thư viện.
Ở bên kia, đại oa nhớ kỹ giờ đi đưa cơm, cuốn hai cái bánh đưa đi cho tiểu thúc.
Hôm nay Thẩm Hi Hòa đã ra từ sớm, Trần Ninh Viễn bưng cơm, cùng ăn cơm với Thẩm Hi Hòa.
“Hi Hòa huynh, đó có phải là đại oa hay không?”
Thẩm Hi Hòa trong lòng có chút hụt hẫng, “Ừ.”
Trần Ninh Viễn lại nói: “Còn người ở xa xa kia, chính là lệnh muội?”
Thẩm Hi Hòa hướng nơi xa nhìn qua, vừa liếc mắt một cái đã thấy, “Ừ!”
Thẩm Đại Oa bước nhanh tới, “Tiểu thúc, cháu mang cơm tới.”
Thẩm Hi Hòa vừa định nói gì đó, đã thấy đại oa quay đầu lại, “Ai, tiểu…… cô như thế nào cũng tới đây.”
Tiểu cô.
Thẩm Hi Hòa đột nhiên nhìn về phía đại oa, đại oa lại hồn nhiên không biết.
Thẩm Đại Oa lắc đầu, nói: “Tiểu cô chắc là tới đưa đồ ăn……”
Trần thị ở một bên nghe cảm thấy mới lạ, lúc nào Tam Lang trở về mà Chu thị không ôm hắn khóc lóc một phen, đã khi nào nói qua béo chứ.
Trần thị rửa tay sạch sẽ: “Nương, đây cũng là một phen ý tốt của Tiểu Tiểu, thịt bỏ vào trong nước giếng sẽ không hư được.”
Mua thịt về, các nàng ít nhiều cũng có thể được ăn một ngụm không phải sao.
Cố Tiêu nói: “Nương, con có mua một ít thịt dê, thịt dê bổ hơn so với thịt heo, hầm hay là nướng ăn đều được, vẫn là để con nhìn rồi làm sao?”
Chu thị: “Còn không phải…… Con trước đừng làm vội, cùng ta vào phòng trước.”
Chu thị đi ở đằng trước, kêu Cố Tiêu đóng cửa lại.
Bà mở ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một bao điểm tâm, đây là do Thẩm Hi Hòa mang về, bà không nỡ ăn, vẫn luôn để cho tới bây giờ.
Chu thị nói: “Đây là Tam Lang mang về cho con.”
Cố Tiêu: “……”
Chu thị đây là vì Thẩm Hi Hòa, nhi tử của bà có cái đức hạnh gì trong lòng bà rõ ràng nhất, người như cái hũ nút vậy, miệng không dùng được, cũng không nói được lời dễ nghe, người làm nương như bà phải trợ giúp một phen.
Chu thị nói: “Tam Lang nhờ ta đưa cho con, ta bận nên quên mất.”
Cố Tiêu còn có thể không hiểu sao, đoán chừng là do Thẩm Hi Hòa mang về cho Chu thị, Chu thị lại không nỡ ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nương……” Cố Tiêu có chút cảm động, không phải bởi vì Thẩm Hi Hòa, mà là bởi vì Chu thị.
Chu thị nói: “Mau cầm đi, để ở chỗ của ta cũng chiếm chỗ,con muốn cho ai thì cho, ta cũng mặc kệ, dù sao cũng là Tam Lang mua cho con……”
Cố Tiêu đành nhận lấy điểm tâm, “Vậy cảm ơn nương.”
Tám miếng điểm tâm. Một phút đã chia hết rồi , bên trong là nhân đậu, bên ngoài là lớp bánh trứng, điểm tâm vẫn chưa bị hỏng, đồ mang về cho Chu thị, Thẩm Hi Hòa chọn thứ tốt mà mua, cũng ăn khá ngon.
Loại điểm tâm này Cố Tiêu trước kia cũng đã làm qua, dùng lồng hấp chưng, thơm mềm tinh tế, nhưng để làm điểm tâm thì phải làm khuôn hấp trước, không bằng ăn thịt trước, nghĩ xong chỉ có thể từ bỏ.
Chu thị ăn một miếng, còn dư lại đều chia cho Lý thị và Trần thị,bà không thấy đau lòng, mà ngược lại cảm thấy Cố Tiêu hào phóng hiếu thuận.
Cố Tiêu ăn xong điểm tâm lại đi ra sau núi, chặt vài cây tre làm cán ô, cô ở trong phòng vót tre, mài xiên tre, rất nhanh đã đến ngày thứ hai.
Hai cân thịt dê Cố Tiêu trước tiên nướng một cân, ướp thịt xong thì cắt thành từng miếng nhỏ, xiên vào xiên tre, sau đó đặt lên trên bếp than nướng.
Than củi là than thừa của mùa đông,, Chu thị tự mình tìm ra, “Chưa thấy qua con phá của như vậy, làm chút đồ còn phải dùng đến than, cái này phải để dành cho mùa đông……”
“Nương, mùa đông con sẽ làm than mới cho nương, lát nữa xiên thịt dê đầu tiên cũng sẽ cho người ăn trước.” Cố Tiêu chưa dùng qua chậu than bao giờ,nên có chút luống cuống tay chân, “Người đừng nói con nữa.”
Chu thị sợ Cố Tiêu sẽ bị phỏng tay, “Không nói không nói nữa…… Tiểu Tiểu à,con lát nữa có đi đưa cơm cho Tam Lang hay không a……”
Cố Tiêu là lười quan tâm đến Thẩm Hi Hòa, nhưng lúc trước ở trước mặt Chu thị cô ba câu đều không rời Thẩm Hi Hòa.
“Tất nhiên là đi đưa cho tướng công nha, con lát nữa liền đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu thị: “Ai, để lại cho đại oa bọn họ mỗi người một xiên là được, còn dư lại thì chờ con trở về ăn.”
Cố Tiêu đáp lại một tiếng, gói lại ba xiên thịt dê rồi đi thư viện.
Ở bên kia, đại oa nhớ kỹ giờ đi đưa cơm, cuốn hai cái bánh đưa đi cho tiểu thúc.
Hôm nay Thẩm Hi Hòa đã ra từ sớm, Trần Ninh Viễn bưng cơm, cùng ăn cơm với Thẩm Hi Hòa.
“Hi Hòa huynh, đó có phải là đại oa hay không?”
Thẩm Hi Hòa trong lòng có chút hụt hẫng, “Ừ.”
Trần Ninh Viễn lại nói: “Còn người ở xa xa kia, chính là lệnh muội?”
Thẩm Hi Hòa hướng nơi xa nhìn qua, vừa liếc mắt một cái đã thấy, “Ừ!”
Thẩm Đại Oa bước nhanh tới, “Tiểu thúc, cháu mang cơm tới.”
Thẩm Hi Hòa vừa định nói gì đó, đã thấy đại oa quay đầu lại, “Ai, tiểu…… cô như thế nào cũng tới đây.”
Tiểu cô.
Thẩm Hi Hòa đột nhiên nhìn về phía đại oa, đại oa lại hồn nhiên không biết.
Thẩm Đại Oa lắc đầu, nói: “Tiểu cô chắc là tới đưa đồ ăn……”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro