Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
Anh Họ Bắt Đầu...
Hương Tô Lật
2024-10-12 08:45:29
Đội trưởng mập gật đầu: "Nếu không thì sao lại nói nhà người ta không chỉ biết kiếm tiền mà còn tốt số nữa chứ. Đúng là thần tài trời sinh mà. Hơn nữa bên phía nhà họ Lục và bên phía Nam không ngừng cho người đến đây nịnh nọt. Thị trưởng không dám cưỡng chế bọn họ di dời nhà xưởng đâu, nếu không thì sẽ đẩy vị thần tài sống kia đến nơi khác mất. Đến lúc đó nhà họ Bạch muốn bao nhiêu thì thị trưởng cũng phải chi bấy nhiêu."
Hai người đang mải buôn chuyện nên cũng không vội rời đi.
Chỉ có điều một bệnh viện đang yên đang lành thì lại có mấy người cảnh sát lấm la lấm lét thì thầm to nhỏ trong sân, xe của mấy người họ chặn ngay lối ra vào, thế nào cũng khiến người khác cảm thấy vô cùng khó nói.
"Bíp bíp!"
Tiếng bóp còi vang lên, đội trưởng mập nhíu mày quay đầu nhìn: "Thằng nào muốn chết đấy, bóp cái gì mà bóp..."
Ông ta thể hiện khả năng thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, vội nói: "Xin lỗi xin lỗi, chúng tôi đi ngay đây. Mau lên xe, nhanh chân lên, đừng chắn đường nữa."
Đó là xe chuyên dụng của chính phủ, trên xe chính là tổng bí thư Dương và Lục thiếu soái của Phụng Thiên.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
"Thiếu soái, nhất định chúng tôi sẽ cho ngài một câu trả lời thích đáng về chuyện của cô Lục, chắc chắn sẽ để ngài và Lục đại soái vừa lòng."
Biểu cảm của Lục thiếu soái nhàn nhạt: "Chị tôi bị thương, chúng tôi không có cách nào vừa lòng."
Tổng bí thư Dương tiếp tục mỉm cười: "Tất nhiên chúng tôi có thể hiểu được tình cảm sâu đậm giữa hai chị em ngài, vậy nên chúng tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Cũng bởi vì tiếc nuối nên phải càng sớm ngày tìm được kẻ gian ác kia, trả lại công bằng cho cô Lục."
Lục thiếu soái mở cửa, quay đầu nói: "Một khi đã như vậy thì làm phiền các vị rồi, Tổng bí thư Dương đi thong thả."
Anh ta không nói gì thêm, nhanh chóng bước vào cổng bệnh viện với sĩ quan phụ tá phía sau.
Tổng bí thư Dương vô cùng lúng túng, anh ta... cũng tới thăm bệnh mà!
Nhưng phải làm sao mới được đây.
Có điều Lục thiếu soái cũng không quan tâm anh ta đang nghĩ gì trong lòng mà chỉ nhanh chóng lên lầu, vừa đi đến cửa thì nghe thấy tiếng cười đùa từ trong phòng phát ra. Anh ta nhìn qua ô cửa nhỏ trên cửa, từ vị trí này không thể nhìn thấy chị anh ta nhưng lại có thể nhìn thấy một cô gái trẻ hoạt bát vui tươi.
Cô gái ấy không thấp, mặt trái xoan nhỏ gọn, đôi mắt to long lanh trong suốt, môi hồng răng trắng, xinh đẹp tinh xảo. Cô nhìn không giống như búp bê sứ chút nào, biểu cảm sinh động vô cùng.
Lúc này Bạch Khởi La đang một người diễn hai vai, một là bộ dạng ngơ ngác của bản thân cô, hai là một loạt hành vi cử chỉ sáng nay của người cha nhà mình.
Cô đóng vai Bạch Tu Nhiên tự nhiên như thật: "Bảo Phùng Kiêu đưa con về, biết về bằng cách nào rồi chứ?"
Vừa nói xong thì quay đầu nhấc phích nước lên, gật đầu ra vẻ ngoan ngoãn nói: "Để Phùng Kiêu đưa con về, không đưa thì đánh gãy chân anh ta."
Lục Mỹ Lệ không nhịn được mà cười phá lên, cô ấy khoanh chân, giống như đầu giường đặt gần lò sưởi Bắc Thành, dùng sức đập tay: "Trời đất ơi, cười chết chị!"
"Treo thưởng trả tiền." Bạch Khởi La chống nạnh làm bộ dạng như đại gia thổ hào: "Đành chịu thôi, nhà tôi không thiếu tiền."
Lục Mỹ Lệ không tin, cô ấy sẵng giọng: "Em lại đổ oan cho cha em chứ gì, chị không tin cha em sẽ nói câu này đâu, đoạn này là em tự biên đúng chứ."
Bạch Khởi La mỉm cười, giơ ngón tay cái nói: "Chị họ giỏi quá."
Lục Mỹ Lệ dương dương tự đắc: "Có chuyện gì của cha em mà chị không biết đâu. Ông ấy là người có học, không phải lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng cao quý sao? Ông ấy mà nói ra câu đó thì mới lạ đấy."
Bạch Khởi La: "Chị họ không phải người hiểu cha em nhất đâu, em mới hiểu ông ấy nhất này. Không tin thì chị nói thử xem chị còn biết gì về cha em nữa?"
Lục Mỹ Lệ: "Ái chà, em khiêu chiến với chị đấy à? Chị..."
Hai người đang mải buôn chuyện nên cũng không vội rời đi.
Chỉ có điều một bệnh viện đang yên đang lành thì lại có mấy người cảnh sát lấm la lấm lét thì thầm to nhỏ trong sân, xe của mấy người họ chặn ngay lối ra vào, thế nào cũng khiến người khác cảm thấy vô cùng khó nói.
"Bíp bíp!"
Tiếng bóp còi vang lên, đội trưởng mập nhíu mày quay đầu nhìn: "Thằng nào muốn chết đấy, bóp cái gì mà bóp..."
Ông ta thể hiện khả năng thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, vội nói: "Xin lỗi xin lỗi, chúng tôi đi ngay đây. Mau lên xe, nhanh chân lên, đừng chắn đường nữa."
Đó là xe chuyên dụng của chính phủ, trên xe chính là tổng bí thư Dương và Lục thiếu soái của Phụng Thiên.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
"Thiếu soái, nhất định chúng tôi sẽ cho ngài một câu trả lời thích đáng về chuyện của cô Lục, chắc chắn sẽ để ngài và Lục đại soái vừa lòng."
Biểu cảm của Lục thiếu soái nhàn nhạt: "Chị tôi bị thương, chúng tôi không có cách nào vừa lòng."
Tổng bí thư Dương tiếp tục mỉm cười: "Tất nhiên chúng tôi có thể hiểu được tình cảm sâu đậm giữa hai chị em ngài, vậy nên chúng tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Cũng bởi vì tiếc nuối nên phải càng sớm ngày tìm được kẻ gian ác kia, trả lại công bằng cho cô Lục."
Lục thiếu soái mở cửa, quay đầu nói: "Một khi đã như vậy thì làm phiền các vị rồi, Tổng bí thư Dương đi thong thả."
Anh ta không nói gì thêm, nhanh chóng bước vào cổng bệnh viện với sĩ quan phụ tá phía sau.
Tổng bí thư Dương vô cùng lúng túng, anh ta... cũng tới thăm bệnh mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng phải làm sao mới được đây.
Có điều Lục thiếu soái cũng không quan tâm anh ta đang nghĩ gì trong lòng mà chỉ nhanh chóng lên lầu, vừa đi đến cửa thì nghe thấy tiếng cười đùa từ trong phòng phát ra. Anh ta nhìn qua ô cửa nhỏ trên cửa, từ vị trí này không thể nhìn thấy chị anh ta nhưng lại có thể nhìn thấy một cô gái trẻ hoạt bát vui tươi.
Cô gái ấy không thấp, mặt trái xoan nhỏ gọn, đôi mắt to long lanh trong suốt, môi hồng răng trắng, xinh đẹp tinh xảo. Cô nhìn không giống như búp bê sứ chút nào, biểu cảm sinh động vô cùng.
Lúc này Bạch Khởi La đang một người diễn hai vai, một là bộ dạng ngơ ngác của bản thân cô, hai là một loạt hành vi cử chỉ sáng nay của người cha nhà mình.
Cô đóng vai Bạch Tu Nhiên tự nhiên như thật: "Bảo Phùng Kiêu đưa con về, biết về bằng cách nào rồi chứ?"
Vừa nói xong thì quay đầu nhấc phích nước lên, gật đầu ra vẻ ngoan ngoãn nói: "Để Phùng Kiêu đưa con về, không đưa thì đánh gãy chân anh ta."
Lục Mỹ Lệ không nhịn được mà cười phá lên, cô ấy khoanh chân, giống như đầu giường đặt gần lò sưởi Bắc Thành, dùng sức đập tay: "Trời đất ơi, cười chết chị!"
"Treo thưởng trả tiền." Bạch Khởi La chống nạnh làm bộ dạng như đại gia thổ hào: "Đành chịu thôi, nhà tôi không thiếu tiền."
Lục Mỹ Lệ không tin, cô ấy sẵng giọng: "Em lại đổ oan cho cha em chứ gì, chị không tin cha em sẽ nói câu này đâu, đoạn này là em tự biên đúng chứ."
Bạch Khởi La mỉm cười, giơ ngón tay cái nói: "Chị họ giỏi quá."
Lục Mỹ Lệ dương dương tự đắc: "Có chuyện gì của cha em mà chị không biết đâu. Ông ấy là người có học, không phải lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng cao quý sao? Ông ấy mà nói ra câu đó thì mới lạ đấy."
Bạch Khởi La: "Chị họ không phải người hiểu cha em nhất đâu, em mới hiểu ông ấy nhất này. Không tin thì chị nói thử xem chị còn biết gì về cha em nữa?"
Lục Mỹ Lệ: "Ái chà, em khiêu chiến với chị đấy à? Chị..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro