Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
Ngoài Ý Muốn, Đ...
Hương Tô Lật
2024-10-12 08:45:29
Bạch Khởi La nhìn chằm chằm Phùng Kiêu, cô thấy nghi ngờ liền hỏi: “Có dì nhỏ của tôi không đấy!”
Cũng không thể trách cô nghĩ như vậy được, dù sao bọn họ đều đăng ký kết hôn rồi, mặc dù chưa tổ chức đám cưới nhưng trên danh nghĩa đã là vợ chồng, cho dù có xảy ra hành động thân thiết gì cũng không đáng ngạc nhiên, có đúng không?
Phùng Kiêu sững người, anh tỏ ra khó xử: “Tôi chỉ liếc qua thôi không nhìn kỹ, tôi đi trộm đồ làm sao còn có thời gian mà nhìn kỹ được? Hay là bây giờ tôi tìm cho em nhé?”
Bạch Khởi La cau mày, cô nhất quyết phải tự tìm: “Để tôi tự tìm lấy, anh không được nhìn dì nhỏ của tôi.”
Tuy nhiên, lần này Phùng Kiêu lại kiên quyết không đồng ý, anh mỉm cười: “Không được, tôi sẽ tìm cho em, nếu có tôi sẽ đưa cho em, tôi thật sự không thể cho em nhìn loại ảnh này được.”
Hai người nhìn nhau, không ai chịu nhường ai cả.
Phùng Kiêu: “Tôi chỉ liếc qua thôi, chắn chắn không nhìn kỹ đâu, sẽ không làm dì nhỏ của em thiệt. A La, em nghĩ mà xem, nếu tôi không nói ra thì em cũng không biết có ảnh chụp mà? Tôi đã mang tất cả cuống phim và ảnh đi rồi, sau khi tìm được tôi sẽ đưa cho e để đưa cho dì nhỏ. Đề phòng dì nhỏ sẽ mềm lòng với gã! Để cho dì hoàn toàn từ bỏ gã, như vậy cha của em mới có thể thoải mái ra tay được.”
Phùng Kiêu nói chuyện rất chân thành, Bạch Khởi La ngẫm nghĩ một lúc cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Phùng Kiêu cúi người xuống lấy xấp ảnh từ gầm giường ra ngoài: “Tôi không có ý muốn giấu diếm gì đâu, tiện tay nhét vào thôi.”
Bạch Khởi La: “...”
Phùng Kiêu cầm một xấp ảnh rất dày, khoảng chừng sáu bảy chục tấm, anh lướt qua từng tấm ảnh nhanh đến mức Bạch Khởi La không nhìn rõ động tác tay của anh luôn.
“Cái này...”
Phùng Kiêu lấy ra một tấm ảnh nhưng lại xé nửa phần dưới và để lại mỗi cái đầu, sau đó mới đưa cho Bạch Khởi La: “Dì nhỏ của em này.”
Có thật này!
3 tấm ảnh liên tiếp đều có Trần Mạn Du, mỗi tấm đều bị Phùng Kiêu xé hết phần dưới rồi mới đưa cho Bạch Khởi La.
Bạch Khởi La cũng không ngăn cản anh làm vậy, khi cô cầm lấy ảnh chụp liền nghiến răng nghiến lợi, tức giận như con cá nóc: “Đúng là gã tiểu nhân khốn kiếp, không biết xấu hổ!”
Phùng Kiêu tiếp tục lật ảnh, mặc dù ảnh chụp rất nhiều nhưng động tác của anh cũng nhanh, không lâu sau anh đã xem hết rồi, anh cũng không lừa Bạch Khởi La, cất ảnh chụp còn lại xuống gầm giường rồi nói: “Để tôi tìm cuống phim cho em.”
Bạch Khởi La cầm ba tấm ảnh mà bàn tay run lên vì tức: “Tại sao lại có những kẻ không biết xấu hổ như vậy!”
Còn Phùng Kiêu lại tỏ ra bình tĩnh, lập tức lật tung đống cuống phim và bảo: “Một người phụ nữ có 3 tấm ảnh, tôi nghĩ là gã ta chỉ chọn riêng 3 tấm để rửa ra thôi, chắc chắn còn nhiều hơn nữa, tôi nghĩ âm bản cũng chưa đủ đâu, không biết có dì nhỏ của em trong đây không….À? Chúng ta khá may mắn đấy. Có rồi này!”
Phùng Kiêu cũng không ngờ đống đồ vật mà anh tiện tay cầm về lại gián tiếp giúp được Trần Mạn Du.
Anh đưa sang cho Bạch Khởi La, “Cho em này!”
Cô tức mình, hai mắt bốc hỏa.
Phùng Kiêu giơ tay bóp mặt cô.
Bạch Khởi La: “??? Anh điên à? Dám bóp mặt tôi!”
Phùng Kiêu: “Tức giận với một gã sắp chết làm gì?”
“Nhưng không phải gã còn chưa chết à? Gã còn đang nhảy nhót ở nhà tôi kìa! Anh nói xem có tức hay không!” Bạch Khởi La bẻ ngón tay.
Cũng không thể trách cô nghĩ như vậy được, dù sao bọn họ đều đăng ký kết hôn rồi, mặc dù chưa tổ chức đám cưới nhưng trên danh nghĩa đã là vợ chồng, cho dù có xảy ra hành động thân thiết gì cũng không đáng ngạc nhiên, có đúng không?
Phùng Kiêu sững người, anh tỏ ra khó xử: “Tôi chỉ liếc qua thôi không nhìn kỹ, tôi đi trộm đồ làm sao còn có thời gian mà nhìn kỹ được? Hay là bây giờ tôi tìm cho em nhé?”
Bạch Khởi La cau mày, cô nhất quyết phải tự tìm: “Để tôi tự tìm lấy, anh không được nhìn dì nhỏ của tôi.”
Tuy nhiên, lần này Phùng Kiêu lại kiên quyết không đồng ý, anh mỉm cười: “Không được, tôi sẽ tìm cho em, nếu có tôi sẽ đưa cho em, tôi thật sự không thể cho em nhìn loại ảnh này được.”
Hai người nhìn nhau, không ai chịu nhường ai cả.
Phùng Kiêu: “Tôi chỉ liếc qua thôi, chắn chắn không nhìn kỹ đâu, sẽ không làm dì nhỏ của em thiệt. A La, em nghĩ mà xem, nếu tôi không nói ra thì em cũng không biết có ảnh chụp mà? Tôi đã mang tất cả cuống phim và ảnh đi rồi, sau khi tìm được tôi sẽ đưa cho e để đưa cho dì nhỏ. Đề phòng dì nhỏ sẽ mềm lòng với gã! Để cho dì hoàn toàn từ bỏ gã, như vậy cha của em mới có thể thoải mái ra tay được.”
Phùng Kiêu nói chuyện rất chân thành, Bạch Khởi La ngẫm nghĩ một lúc cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Phùng Kiêu cúi người xuống lấy xấp ảnh từ gầm giường ra ngoài: “Tôi không có ý muốn giấu diếm gì đâu, tiện tay nhét vào thôi.”
Bạch Khởi La: “...”
Phùng Kiêu cầm một xấp ảnh rất dày, khoảng chừng sáu bảy chục tấm, anh lướt qua từng tấm ảnh nhanh đến mức Bạch Khởi La không nhìn rõ động tác tay của anh luôn.
“Cái này...”
Phùng Kiêu lấy ra một tấm ảnh nhưng lại xé nửa phần dưới và để lại mỗi cái đầu, sau đó mới đưa cho Bạch Khởi La: “Dì nhỏ của em này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thật này!
3 tấm ảnh liên tiếp đều có Trần Mạn Du, mỗi tấm đều bị Phùng Kiêu xé hết phần dưới rồi mới đưa cho Bạch Khởi La.
Bạch Khởi La cũng không ngăn cản anh làm vậy, khi cô cầm lấy ảnh chụp liền nghiến răng nghiến lợi, tức giận như con cá nóc: “Đúng là gã tiểu nhân khốn kiếp, không biết xấu hổ!”
Phùng Kiêu tiếp tục lật ảnh, mặc dù ảnh chụp rất nhiều nhưng động tác của anh cũng nhanh, không lâu sau anh đã xem hết rồi, anh cũng không lừa Bạch Khởi La, cất ảnh chụp còn lại xuống gầm giường rồi nói: “Để tôi tìm cuống phim cho em.”
Bạch Khởi La cầm ba tấm ảnh mà bàn tay run lên vì tức: “Tại sao lại có những kẻ không biết xấu hổ như vậy!”
Còn Phùng Kiêu lại tỏ ra bình tĩnh, lập tức lật tung đống cuống phim và bảo: “Một người phụ nữ có 3 tấm ảnh, tôi nghĩ là gã ta chỉ chọn riêng 3 tấm để rửa ra thôi, chắc chắn còn nhiều hơn nữa, tôi nghĩ âm bản cũng chưa đủ đâu, không biết có dì nhỏ của em trong đây không….À? Chúng ta khá may mắn đấy. Có rồi này!”
Phùng Kiêu cũng không ngờ đống đồ vật mà anh tiện tay cầm về lại gián tiếp giúp được Trần Mạn Du.
Anh đưa sang cho Bạch Khởi La, “Cho em này!”
Cô tức mình, hai mắt bốc hỏa.
Phùng Kiêu giơ tay bóp mặt cô.
Bạch Khởi La: “??? Anh điên à? Dám bóp mặt tôi!”
Phùng Kiêu: “Tức giận với một gã sắp chết làm gì?”
“Nhưng không phải gã còn chưa chết à? Gã còn đang nhảy nhót ở nhà tôi kìa! Anh nói xem có tức hay không!” Bạch Khởi La bẻ ngón tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro