Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
Ngoài Ý Muốn, Đ...
Hương Tô Lật
2024-10-12 08:45:29
Cô ấy ôm chặt em trai mình và lo lắng: “Hay là em sang giúp tiểu Ngũ đi…”
Lục thiếu soái từ chối một cách dứt khoát: “Quan giỏi cũng không thể không giải quyết việc nhà, hơn nữa cậu ta cũng không oan.”
Người khác không biết, nhưng anh ta lại rõ ràng, Bạch Tu Nhiên nổi giận là vì Bạch Khởi La và Phùng Kiêu ở chung phòng tại khách sạn Bắc Bình, vì vậy thật sự khó chen vào việc này, dù sao cũng không chết người được đâu mà sợ!
Chắc là mọi người thấy Lục thiếu soái tránh ra nên họ lập tức tìm chỗ trốn ngay, nhanh không là bị vạ lây.
Sở trưởng Chương cũng đang muốn tìm một góc nào đó để trốn, nhưng không biết Phùng Kiêu đã chạy tới trước mặt gã lúc nào, cả gương mặt nóng bừng bừng, gã cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, Bạch Tu Nhiên đã vung chiếc đao to lớn sang đây.
Một sợi tóc rơi nhẹ xuống đất.
Sở trưởng Chương: “Mẹ kiếp!”
Phùng Kiêu thả sở trưởng Chương ngay lập tức và tiếp tục chạy trốn, nhưng không biết có phải anh bị ngốc không mà không chạy ra ngoài, chỉ lòng vòng trong phòng khách.
“A La, cứu mạng...” Phùng Kiêu hét to lên.
Bạch Tu Nhiên bực tức đến mức tóc tai rối bù: “Thằng nhãi này, cậu còn tìm người giúp phải không? Hôm nay tôi không đánh chết cậu, cậu đừng có mơ...”
“Cha!”
Bạch Khởi La vội vàng xuất hiện ở cầu thang, cô tỏ ra không vui: “Cha đang làm gì vậy!”
“A La, con về phòng đi, cha phải dạy cho thằng nhãi này một bài học, cẩn thận không bị thương.” Mặc dù ông tức lắm nhưng đối mặt với con cái thì vẫn rất dịu dàng.
Tuy nhiên, Bạch Khởi La lại vội xuống dưới, cô nói rất dứt khoát: “Cha à, chỉ là về muộn chút thôi, sao cha lại đánh người khác rồi!”
Cô lập tức đứng cạnh Phùng Kiêu rồi đẩy anh: “Nhanh nhận lỗi với cha đi.”
Phùng Kiêu: “Tôi đã biết lỗi, tôi cũng xin lỗi rồi mà, cháu…cha vợ ơi, cháu sai rồi!”
Bạch Tu Nhiên cười khẩy: “Tôi thấy cậu chưa nhận ra lỗi lầm của mình đâu, không thành thật chút nào cả, nhận sai gì chứ?”
Cây đao to lớn lại bay về phía Phùng Kiêu lần nữa, dường như ông sợ va phải con gái nên lưỡi đao nghiêng về phía bên kia.
“Bang!”
Khi lưỡi đao còn chưa rơi xuống thì Bạch Khởi La đã giơ chân đạp,động tác của cô đúng là nhanh nhẹ, một cú vòng lên đá xoay rất đẹp, sức lực lớn làm cho chiếc đao bay ra ngoài, mà lúc đó sở trưởng Chương còn đang đi bên đó, chiếc đao còn cách gã 1 mét nữa, mặc dù gã sống trong nhung lụa nhiều nam nhưng trong người cũng có chút võ, nên nằm sấp xuống ngay lập tức, chiếc đao nên vào bình hoa ở ngay góc tường.
Sở trưởng Chương vừa nằm sấp xuống, bình hoa lớn liền vỡ tan, các mảnh nhỏ rơi trúng đầu gã, lập tức...Máu chảy ròng ròng.
Mọi người: “.........”
Sở trưởng Chương gào lên một tiếng, mấy người Bạch Tu Nhiên giờ mới nhận ra tình hình bi thảm của gã.
Vẻ mặt của ông liền đổi ngay lập tức: “Lão Chương, tự nhiên sao cậu lại bị ngã trong nhà thế?”
Bạch Khởi La: “Ôi trời, dượng nhỏ, ngài có sao không? Để tôi đỡ ngài dậy, để tôi giúp.”
Cô chạy vội đến bên cạnh sở trưởng Chương, gã ta mới ngồi dậy còn đang nghĩ cô gái này cũng khá tốt đấy nhưng đột nhiên cô đạp phải một miếng bình hoa bị vỡ, chân lảo đảo nên một chân đạp trúng đùi của sở trưởng Chương.
Sở trưởng Chương: “A!!!!!!”
Tiếng gào như con lợn bị mổ ấy.
Bạch Khởi La lập tức đỏ hốc mắt: “Thật sự xin lỗi, xin lỗi dượng nhỏ, thật sự xin lỗi, để tôi đỡ ngài dậy!”
Sở trưởng Chương cảm thấy chân mình sắp gãy, gã gồng mình trả lời cô: “Tôi không sao!”
Bạch Khởi La nắm lấy cánh tay của gã, “Để tôi đỡ ngài.”
Lục thiếu soái từ chối một cách dứt khoát: “Quan giỏi cũng không thể không giải quyết việc nhà, hơn nữa cậu ta cũng không oan.”
Người khác không biết, nhưng anh ta lại rõ ràng, Bạch Tu Nhiên nổi giận là vì Bạch Khởi La và Phùng Kiêu ở chung phòng tại khách sạn Bắc Bình, vì vậy thật sự khó chen vào việc này, dù sao cũng không chết người được đâu mà sợ!
Chắc là mọi người thấy Lục thiếu soái tránh ra nên họ lập tức tìm chỗ trốn ngay, nhanh không là bị vạ lây.
Sở trưởng Chương cũng đang muốn tìm một góc nào đó để trốn, nhưng không biết Phùng Kiêu đã chạy tới trước mặt gã lúc nào, cả gương mặt nóng bừng bừng, gã cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, Bạch Tu Nhiên đã vung chiếc đao to lớn sang đây.
Một sợi tóc rơi nhẹ xuống đất.
Sở trưởng Chương: “Mẹ kiếp!”
Phùng Kiêu thả sở trưởng Chương ngay lập tức và tiếp tục chạy trốn, nhưng không biết có phải anh bị ngốc không mà không chạy ra ngoài, chỉ lòng vòng trong phòng khách.
“A La, cứu mạng...” Phùng Kiêu hét to lên.
Bạch Tu Nhiên bực tức đến mức tóc tai rối bù: “Thằng nhãi này, cậu còn tìm người giúp phải không? Hôm nay tôi không đánh chết cậu, cậu đừng có mơ...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cha!”
Bạch Khởi La vội vàng xuất hiện ở cầu thang, cô tỏ ra không vui: “Cha đang làm gì vậy!”
“A La, con về phòng đi, cha phải dạy cho thằng nhãi này một bài học, cẩn thận không bị thương.” Mặc dù ông tức lắm nhưng đối mặt với con cái thì vẫn rất dịu dàng.
Tuy nhiên, Bạch Khởi La lại vội xuống dưới, cô nói rất dứt khoát: “Cha à, chỉ là về muộn chút thôi, sao cha lại đánh người khác rồi!”
Cô lập tức đứng cạnh Phùng Kiêu rồi đẩy anh: “Nhanh nhận lỗi với cha đi.”
Phùng Kiêu: “Tôi đã biết lỗi, tôi cũng xin lỗi rồi mà, cháu…cha vợ ơi, cháu sai rồi!”
Bạch Tu Nhiên cười khẩy: “Tôi thấy cậu chưa nhận ra lỗi lầm của mình đâu, không thành thật chút nào cả, nhận sai gì chứ?”
Cây đao to lớn lại bay về phía Phùng Kiêu lần nữa, dường như ông sợ va phải con gái nên lưỡi đao nghiêng về phía bên kia.
“Bang!”
Khi lưỡi đao còn chưa rơi xuống thì Bạch Khởi La đã giơ chân đạp,động tác của cô đúng là nhanh nhẹ, một cú vòng lên đá xoay rất đẹp, sức lực lớn làm cho chiếc đao bay ra ngoài, mà lúc đó sở trưởng Chương còn đang đi bên đó, chiếc đao còn cách gã 1 mét nữa, mặc dù gã sống trong nhung lụa nhiều nam nhưng trong người cũng có chút võ, nên nằm sấp xuống ngay lập tức, chiếc đao nên vào bình hoa ở ngay góc tường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở trưởng Chương vừa nằm sấp xuống, bình hoa lớn liền vỡ tan, các mảnh nhỏ rơi trúng đầu gã, lập tức...Máu chảy ròng ròng.
Mọi người: “.........”
Sở trưởng Chương gào lên một tiếng, mấy người Bạch Tu Nhiên giờ mới nhận ra tình hình bi thảm của gã.
Vẻ mặt của ông liền đổi ngay lập tức: “Lão Chương, tự nhiên sao cậu lại bị ngã trong nhà thế?”
Bạch Khởi La: “Ôi trời, dượng nhỏ, ngài có sao không? Để tôi đỡ ngài dậy, để tôi giúp.”
Cô chạy vội đến bên cạnh sở trưởng Chương, gã ta mới ngồi dậy còn đang nghĩ cô gái này cũng khá tốt đấy nhưng đột nhiên cô đạp phải một miếng bình hoa bị vỡ, chân lảo đảo nên một chân đạp trúng đùi của sở trưởng Chương.
Sở trưởng Chương: “A!!!!!!”
Tiếng gào như con lợn bị mổ ấy.
Bạch Khởi La lập tức đỏ hốc mắt: “Thật sự xin lỗi, xin lỗi dượng nhỏ, thật sự xin lỗi, để tôi đỡ ngài dậy!”
Sở trưởng Chương cảm thấy chân mình sắp gãy, gã gồng mình trả lời cô: “Tôi không sao!”
Bạch Khởi La nắm lấy cánh tay của gã, “Để tôi đỡ ngài.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro