Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính

Thư Hùng Song...

Hương Tô Lật

2024-10-12 08:45:29

Bạch Khởi La bỏ ngoài tai lời trêu chọc của anh mà thay vào đó cô lại hỏi chuyện khác: “Phải làm mất mùi son phấn như thế nào được?”

“Cứ để như vậy thôi. Cũng có gì lạ đâu, ngược lại càng thể hiện rõ ràng thân phận của chúng ta.” Phùng Kiêu lau xong quanh mắt liền cười với vẻ hài lòng: “Kỹ thuật của tôi đúng là kém thật!”

Bạch Khởi La: “...... Anh có thể đừng khoe khoang nữa được không? Mùi thơm nồng như thế này không sợ bị lộ à?”

Cuối cùng Phùng Kiêu cũng dừng lại, thở dài đầy xúc động: “Ôi không phải, tôi nói này cô Bạch, em đúng là tiểu thư nhà giàu không hiểu gì về cuộc sống hết. Làm ơn học thêm chút kiến thức cơ bản được không? Em không thử nghĩ xem, một đám cướp ở trên núi nhịn lâu như vậy, khi được xổng ra ngoài mà không đi vào nhà chứa à? Cướp mà xuống núi thì trước tiên sẽ đi quán ăn, tiếp theo là nhà chứa và cuối cùng là đến sòng bạc, đây chính là một quá trình liền mạch. Trên người có mùi son phấn chứng tỏ điều gì? Tôi còn mua loại son phấn rẻ nhất mùi ghê nhất chỉ để cho người ta ngửi phát biết ngay. Em đấy, phải quan sát cuộc sống nhiều vào!”

Phùng Kiêu nghiêm túc giải thích nghi vấn cho Bạch Khởi La, nhưng đột nhiên lại thấy chân mình đau nhói, đúng là chân giày của Bạch Khởi La đã cố tình đạp lên chân anh, cô lại còn giẫm thêm mấy cái nữa chứ.

Bạch Khởi La bật cười: “Cướp này, nhà chứa này, đúng là tôi không hiểu bằng anh.”

Câu này của cô rõ ràng đang tỏ ra bực tức mà.

Ngay lập tức Phùng Kiêu giải thích: “Thực ra là tôi từng dẫn binh đi bắt cướp rồi nên mới hiểu rõ như vậy.”

“Bắt cướp?” Bạch Khởi La ngẩng đầu nhìn anh, cô lạ nghĩ đến cuộc sống của Phùng Kiêu, mặc dù người này thường ăn chơi lông bông nhưng cũng là đàn ông đích thực, lý lịch cá nhân vẫn rất xuất sắc. Gọi một tiếng anh hùng cũng không quá.

Mặc dù Bạch Khởi La cảm thấy Phùng Kiêu rất gợi đòn, nhưng tính cách cũng rất khảng khái, lại nghĩ những chuyện liên quan đến việc công có thể không tiện nói, không đợi anh trả lời cô đã chủ động thay đổi chủ đề, “Anh trang điểm cho mặt tôi chả đều gì cả, cứ đóng lại thành từng mảnh đây này.”

Phùng Kiêu: “Bọn họ sống trên núi lâu phải phơi nắng nhiều nên không đều là đúng rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh lại lấy thêm chút phấn và bảo: “Em ngửa cổ lên để tôi thoa lên cổ giúp em.”

Bạch Khởi La: “!!!”

Cô trợn mắt nhìn anh, còn anh thì nhướng mày và giải thích, “Không phải tôi đang muốn lợi dụng em đâu, đã làm thì phải làm cho hoàn hảo chứ? Không riêng mình cổ mà còn cả cổ tay, ngón tay cũng phải thoa lên. À đúng rồi, chờ một chút để tôi vẽ mấy vết nứt thì còn tốt hơn.”

Bạch Khởi La: “... Để tôi tự làm lấy.”

Anh lau mặt cho cô đã cảm thấy có chút gì đó mập mờ rồi, nếu lại để anh lau cổ nữa thì càng lạ lùng.

Cô trả lời một câu chắc nịch: “Tôi làm được.”

Tuy nhiên Phùng Kiêu lại không kiên trì, anh đưa bông và phấn cho Bạch Khởi La và nói: “Để tôi đi cải trang một chút.”

Bạch Khởi La: “Chờ đã, tóc dài của tôi... thì phải làm sao?”

Đột nhiên, cô cảm thấy mình thật sự vô dụng, huống chi Phùng Kiêu cũng từng phàn nàn rồi, nói cô không có kinh nghiệm sống cũng chẳng hiểu gì hết. Nghĩ đến đây, mặt cô hơi đỏ, nhưng còn may màu đen đã che hết vẻ hồng hào trên mặt cô rồi.

Phùng Kiêu chỉ lên bàn: “Ở bên kia còn có một hộp phấn, em cứ đổ hết cả hộp lên tóc đi, còn đuôi tóc thì thích buộc thế nào cũng được.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính

Số ký tự: 0