Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
Thư Hùng Song...
Hương Tô Lật
2024-10-12 08:45:29
Bọn họ làm ở đây lâu cũng nhận ra được một vài loại người từ ngoại hình và hành vi của khách đến đây.
Đen nhánh —— Sống trên núi, phơi nắng nhiều.
Lôi thôi —— không tắm rửa.
Mùi son phấn ——mùi từ nhà chứa.
Đi đường không có lực —— vừa làm xong, cả người hư thoát, chân mềm.
Nhìn xung quanh như đồ nhà quê —— ít xuống núi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cướp.
Mặc dù bọn cướp không phải người tốt nhưng chỗ này cũng không phải là nơi quyền quý cao sang gì cho cam, đủ loại người vào đây, loại người nào chả có? Còn bọn cướp đã là cái gì. Đám côn đồ chỉ nhìn một lúc, thấy cô chạy đến bàn đánh bạc liền bỏ qua luôn.
Thật ra Bạch Khởi La cảm nhận được có người đang nhìn mình, cô giả vờ bình tĩnh chen vào bàn đánh bạc, mặc dù cô hơi gầy chút nhưng từ nhỏ đã luyện võ có chút sức lực nên càng giống đàn ông hơn.
Lần đầu tiên đánh bạc nên Bạch Khởi La lặng lẽ móc tờ tiền nhỏ nhất từ trong túi và cược ở ô lớn.
Cô cũng không phải người xuất chúng, lại không nói chuyện nên không ai để ý tới, mọi người chỉ chú ý vào xúc xắc thôi.
“Một hai ba, nhỏ!”
Bạch Khởi La: “...”
Cô lại lấy tiền ra tiếp tục cược ở ô lớn, vô cùng kiên trì.
Nhà cái lắc xúc xắc, ầm mở ra: “Hai một một, nhỏ!”
Bạch Khởi La do dự một lúc, lần này lặng lẽ chọn nhỏ.
“Sáu bảy tám,lớn!”
Bạch Khởi La: “...”
Đây là lần đầu tiên đến sòng bạc, Bạch Khởi La cảm thấy mình không thể tiếp tục như thế này được, dù sao cô cũng phải thắng một trận chứ, nếu Phùng Kiêu mà biết được chắc chắn sẽ cười mình chết mất.
Bạch Khởi La lặng lẽ thả tiền ở cả hai bên lớn nhỏ.
Người xung quanh: “......”
Một trong số đó không nhịn được liền nhắc cô: “Chú à, chú là người mới chơi phải không? Dù chú chọn bên nào thì chú cũng không giành được đồng nào đâu.”
Đây là kiểu chơi đặc biệt nào vậy.
Thật ra mọi người xung quanh cũng không biết, Bạch Khởi La cũng chỉ muốn thắng một lần thôi mà.
Cô không đáp lại người bên cạnh mà tin tưởng tuyệt đối vào quyết định của mình.
Những người bên cạnh thấy cô không nói lời nào liền nhún vai trợ mắt lên và mặc kệ cô thôi, ở cái tuổi này rồi mấy lão già khó ở giống như cha của bọn họ vậy, toàn làm ngược lại thôi.
“Ba ba ba, ba con xúc xắc cùng màu!” Sau khi nhà cái mở ra, xung quanh cùng ồ lên một tiếng.
Bạch Khởi La: “!!!”
Vì sao số của mình lại xui thế!
Cô nhìn ba con xúc xắc cùng màu liền cảm thấy nó đang đối ngịch của mình.
“Ôi, trời ơi, chú à, chú chú chú…ha ha ha, số của chú cũng thật là…”
Bạch Khởi La quay đầu lại nhìn, người đàn ông này khoảng 30 tuổi, nhìn lấm la lấm lét, còng lưng, không giống người tốt. Lúc nãy người này nhắc nhở Bạch Khởi La, bây giờ anh ta lại nhìn Bạch Khởi La và cười.
Phùng Kiêu còn không trở lại nên Bạch Khởi La rất yên lặng, cô tiếp tục đặc ô lớn.
Đúng thật là, Bạch Khởi La đặt lớn thì hắn ta liền đặt nhỏ.
“… Nhỏ!”
Bạch Khởi La mím môi, cô không thể tin được chuyến đi đầu tiên tới sòng bạch của mình lại kết thúc như vậy.
Bên này, vận may cờ bạc của Bạch Khởi La kém đến mức không thể tưởng tượng, còn bên kia Phùng Kiêu nhàn rỗi, anh vòng qua cửa sau trèo được lên tầng 3, tầng 1 nhìn ra bên ngoài, tầng 2 thì khác, mỗi một phòng được sắp xếp rất đẹp, phòng VIP là đây; còn tầng 3 là khu vực nghỉ ngơi và làm việc của họ .
Đen nhánh —— Sống trên núi, phơi nắng nhiều.
Lôi thôi —— không tắm rửa.
Mùi son phấn ——mùi từ nhà chứa.
Đi đường không có lực —— vừa làm xong, cả người hư thoát, chân mềm.
Nhìn xung quanh như đồ nhà quê —— ít xuống núi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cướp.
Mặc dù bọn cướp không phải người tốt nhưng chỗ này cũng không phải là nơi quyền quý cao sang gì cho cam, đủ loại người vào đây, loại người nào chả có? Còn bọn cướp đã là cái gì. Đám côn đồ chỉ nhìn một lúc, thấy cô chạy đến bàn đánh bạc liền bỏ qua luôn.
Thật ra Bạch Khởi La cảm nhận được có người đang nhìn mình, cô giả vờ bình tĩnh chen vào bàn đánh bạc, mặc dù cô hơi gầy chút nhưng từ nhỏ đã luyện võ có chút sức lực nên càng giống đàn ông hơn.
Lần đầu tiên đánh bạc nên Bạch Khởi La lặng lẽ móc tờ tiền nhỏ nhất từ trong túi và cược ở ô lớn.
Cô cũng không phải người xuất chúng, lại không nói chuyện nên không ai để ý tới, mọi người chỉ chú ý vào xúc xắc thôi.
“Một hai ba, nhỏ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Khởi La: “...”
Cô lại lấy tiền ra tiếp tục cược ở ô lớn, vô cùng kiên trì.
Nhà cái lắc xúc xắc, ầm mở ra: “Hai một một, nhỏ!”
Bạch Khởi La do dự một lúc, lần này lặng lẽ chọn nhỏ.
“Sáu bảy tám,lớn!”
Bạch Khởi La: “...”
Đây là lần đầu tiên đến sòng bạc, Bạch Khởi La cảm thấy mình không thể tiếp tục như thế này được, dù sao cô cũng phải thắng một trận chứ, nếu Phùng Kiêu mà biết được chắc chắn sẽ cười mình chết mất.
Bạch Khởi La lặng lẽ thả tiền ở cả hai bên lớn nhỏ.
Người xung quanh: “......”
Một trong số đó không nhịn được liền nhắc cô: “Chú à, chú là người mới chơi phải không? Dù chú chọn bên nào thì chú cũng không giành được đồng nào đâu.”
Đây là kiểu chơi đặc biệt nào vậy.
Thật ra mọi người xung quanh cũng không biết, Bạch Khởi La cũng chỉ muốn thắng một lần thôi mà.
Cô không đáp lại người bên cạnh mà tin tưởng tuyệt đối vào quyết định của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người bên cạnh thấy cô không nói lời nào liền nhún vai trợ mắt lên và mặc kệ cô thôi, ở cái tuổi này rồi mấy lão già khó ở giống như cha của bọn họ vậy, toàn làm ngược lại thôi.
“Ba ba ba, ba con xúc xắc cùng màu!” Sau khi nhà cái mở ra, xung quanh cùng ồ lên một tiếng.
Bạch Khởi La: “!!!”
Vì sao số của mình lại xui thế!
Cô nhìn ba con xúc xắc cùng màu liền cảm thấy nó đang đối ngịch của mình.
“Ôi, trời ơi, chú à, chú chú chú…ha ha ha, số của chú cũng thật là…”
Bạch Khởi La quay đầu lại nhìn, người đàn ông này khoảng 30 tuổi, nhìn lấm la lấm lét, còng lưng, không giống người tốt. Lúc nãy người này nhắc nhở Bạch Khởi La, bây giờ anh ta lại nhìn Bạch Khởi La và cười.
Phùng Kiêu còn không trở lại nên Bạch Khởi La rất yên lặng, cô tiếp tục đặc ô lớn.
Đúng thật là, Bạch Khởi La đặt lớn thì hắn ta liền đặt nhỏ.
“… Nhỏ!”
Bạch Khởi La mím môi, cô không thể tin được chuyến đi đầu tiên tới sòng bạch của mình lại kết thúc như vậy.
Bên này, vận may cờ bạc của Bạch Khởi La kém đến mức không thể tưởng tượng, còn bên kia Phùng Kiêu nhàn rỗi, anh vòng qua cửa sau trèo được lên tầng 3, tầng 1 nhìn ra bên ngoài, tầng 2 thì khác, mỗi một phòng được sắp xếp rất đẹp, phòng VIP là đây; còn tầng 3 là khu vực nghỉ ngơi và làm việc của họ .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro