Chương 30 - Đừng Nói Bậy

Đồ Vô Sỉ

2024-08-15 23:22:05

“Tiểu muội, chẳng lẽ muội không bị dọa sợ sao?”

Khương Tu Võ vì muốn tìm lại mặt mũi nên liều mạng kéo theo Khương Bảo Châu xuống nước, dù sao khi Khương Bảo Châu chạy cũng chẳng nhớ nhung gì đến hắn, ai cũng thế thôi.

“Được rồi, nhị ca, ta có thể tha thứ cho huynh, cá đâu?”

Còn cá thì dễ nói chuyện, nếu không… Nếu không nàng sẽ mách cha mẹ!

“Tiểu muội, nhị ca sai rồi, nhị ca đảm bảo lần sau sẽ không thế nữa.”

Khương Bảo Châu lấy ra đòn sát thủ, Khương Tu Võ lập tức giơ cờ trắng đầu hàng, nếu như để cha mẹ biết thì hắn chẳng còn đường sống.

Khi hắn sực tỉnh người lại thì hành động đầu tiên chính là đi tìm Khương Bảo Châu, hắn thề.

“Hừ.”

Khương Bảo Châu hừ hừ, bóng trắng kia không phải quỷ mà là kẻ trộm, trộm cá của nàng thì thôi đi, ngay cả lưới đánh cá cũng lấy mất, quá vô sỉ!

“Đồ vô sỉ!”

Khương Tu Võ phụ họa, nhưng mà vẫn còn chút thắc mắc, không chừng bóng trắng kia chính là quỷ, nếu không sao có thể biến mất không hề có tung tích gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người tập võ tai thính mắt tinh, Khương Tu Võ là một người xuất sắc, không đến mức không nghe được chút động tĩnh nào, trừ phi tạo nghệ của đối phương cao hơn hắn quá nhiều.

Xảy ra chút việc, hai huynh muội không còn tâm trạng bắt cá, thành thật quay về phòng.

Ngày thứ hai khi trời còn chưa sáng, Khương Tu Võ đã chủ động ôm hết trách nhiệm, tìm lão bá xin lỗi về việc đã làm mất lưới đánh cá.

“Không sao, nhà ta vẫn còn rất nhiều, các cháu cứ cầm về dùng đi.”

Lão bá nghe xong thì cười ha ha, tùy tay đưa cho Khương Tu Võ hai cái lưới đánh cá, Khượng Bảo Châu cầm lấy, giống như nhặt được bảo bối.

Chỉ cần có lưới đánh cá thì có cần sợ không vớt được cá nữa không?

“Lão bá, con sông trước thôn chúng ta có truyền thuyết gì không?”

Khương Tu Võ cúi sát vào bên tai lão bá đầy thần bí, nhỏ giọng nói: “Ví dụ như ma nước?”

“Làm gì có, thời buổi này có quỷ cũng tốt, dọn hết đám sơn phỉ kia đi giùm, quỷ cũng sợ người ác.”

Lão bá xua tay, đến nỗi có bóng trắng gì đó, ông cũng chưa từng nhìn thấy.

Người một nhà rời khỏi thôn, thậm chí Khương Bảo Châu còn cho rằng việc làm rơi mất cá đã gây nên một sự trì hoãn dài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngày thứ hai khi trời vẫn chưa sáng, đội người và ngựa tiếp tục lên đường, đến trưa, nắng gay mắt, dường như ai cũng đổ mồ hôi ướt đẫm.

Sau cơn mưa thì trời rất, Khương Bảo Châu không dám uống quá nhiều nước, nàng muốn giảm bớt số lần đi vệ sinh.

Rừng núi hoang vắng, khắp nơi đâu đâu cũng có chỗ đi vệ sinh, nhưng nàng rất sợ đột nhiên có một con rắn bò vụt ra từ trong bụi cỏ, nên vẫn giữ cảnh giác.

“Bảo Châu, có kinh thì cần phải thay bông, đừng sợ lãng phí.”

Tìm được cơ hội, Văn thị giải thích cho con gái, con gái có kinh nghĩa là đã trưởng thành, đây là chuyện tốt.

“Mẹ, con hiểu mà.”

Tốc độ đi đường hôm nay không chậm, khi mặt trời lặn, đội quân dọn dẹp nghỉ ngơi sớm, dựng lều trại ở ven đường.

Khương Tu Võ mân mê một phen, cuối cùng cũng dựng được cái lều xiêu xiêu vẹo vẹo, miễn cưỡng có chỗ cho nữ tử trong nhà ngủ.

Đến nỗi mấy người nam nhân, cũng chẳng chú ý đến hình tượng, da mặt của Khương Bát Đấu cũng dày lên không ít, rất giống lợn chết không sợ nước sôi.

Còn sớm nên Khương Tu Võ chạy lên núi săn, bắt được hai con thỏ hoang béo.

Hôm qua mua không ít gia vị từ nhà lão bá kia, hơn nữa trong không gian bí mật của Khương Bảo Châu có vài thứ bí mật, nàng chỉ huy nhị cá cắt thịt thỏ thành từng miếng nhỏ, tách riêng đầu thỏ và thịt thỏ rồi xào cay.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Đừng Nói Bậy

Số ký tự: 0