Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
(h)
2024-08-21 12:06:46
Hắn quá lớn, chỉ một phần trên được đưa vào thì không thể tiến vào thêm được nữa.
Thiếu Đế cảm nhận được cây g//ậy th//ịt được khoang miệng ấm áp của thiếu nữ bao lấy có xúc cảm mềm mại, thực tuỷ tri vị, hắn tham lam vẫn muốn đi sâu vào trong thêm một chút nữa.
Ngón tay thon dài kẹp chặt cằm tiểu cung nữ, muốn để nàng ngẩng đầu lên để thuận tiện cho hắn đẩy vào miệng của nàng.
Lạc Thù nhận ra ý đồ của hắn, nức nở lắc đầu, bàn tay nhỏ xô đẩy hắn không muốn.
“Ngẩng đầu. Hửm?” Tiếng thở dốc của Doanh Chính càng nặng nề hơn, giọng nói cũng trở nên nhu hòa hơn, còn xen lẫn khàn khàn của tì//nh d//ục.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chân mày của nàng, tiểu cung nữ mơ hồ vừa rồi còn nửa tỉnh nửa mê lúc này đang quỳ gối bên cạnh hắn ngậm lấy dư//ơng v//ật to lớn của hắn, chiếc lưỡi mềm mại có chút kháng cự đẩy nó ra.
Thiếu Đế thở hổn hển đưa đẩy mấy cái khiến cho miệng nàng tràn đầy. Trên g//ậy th//ịt sáng bóng, q//uy đ//ầu đâm vào bên trong, gần như muốn chạm tới cuống họng, nhưng lại nhanh chóng lui ra ngoài.
Sắc môi của tiểu cung nữ dần dần chuyển thành màu đỏ tươi, nước mắt sinh lý liên tục rơi xuống, nhỏ giọt ở trên mu bàn tay Doanh Chính.
Doanh Chính nhíu mày, rút cây g//ậy th//ịt cứng ngắc của mình ra, bế tiểu cung nữ từ dưới đất lên, ném nàng lên trên giường ở bên cạnh.
“Khóc cái gì? Trên tấm tranh kia của ngươi rõ ràng là có tư thế này.”
Cho dù hôm nay hắn không làm, cung nữ thông phòng này sớm muộn gì cũng phải dạy cho hắn giống như làm nhiệm vụ.
Trên bức tranh kia, còn có nhiều tư thế d//âm mỹ hơn nữa.
“Trả lời Cô.” Sự bất mãn mà Thiếu Đế vừa mới miễn cưỡng đè nén lại cuồn cuộn dâng lên.
Lạc Thù không thể giải thích.
Doanh Chính nói quả thật là sự thật.
Tiểu cung nữ chỉ có thể đỏ mặt nói: “Gạch xanh trên mặt đất hơi thô ráp, nô tỳ chỉ đang quỳ đau. Mong rằng Vương thượng thứ tội.”
Nàng nói, còn vì muốn xác minh lời nói của mình, vén ống quần rộng lên, kéo đến đầu gối, lộ ra dấu đỏ trên đầu gối do quỳ.
Nếu nói điều Doanh Chính ấn tượng sâu nhất đối với tiểu cung nữ này là cái gì, chắc hẳn chính là một thân băng cơ ngọc cốt này, rõ ràng chưa dùng lực lại luôn có vết đỏ tím, như là bị hắn bạo hành.
Thiếu Đế từng gặp, nghe qua không ít bí mật trong cung. Doanh Chính không phải người lương thiện gì, nhưng hắn tự nhận rằng mình không có sở thích đặc biệt gì trong chuyện nam nữ.
Nhiều nhất là khi nhìn thấy tiểu cung nữ khóc đẹp như lê hoa đái vũ*, muốn đè nàng ở dưới thân mà chơi đùa một phen.
* Lê hoa đái vũ: Chỉ vẻ đẹp kiều diễm khi khóc.
Chẳng hạn như ngay lúc này.
Tiểu cung nữ bị hắn lột sạch quần áo, đặt nàng nằm lên trên chiếc chăn hoàng huyền, làn da trắng nõn dưới sự phản chiếu của màu vàng rực rỡ càng thêm nổi bật, lại càng trở nên trong trẻo và thanh tú hơn.
Ánh nến không được dập tắt, mà còn được Triệu Đồng vừa mới thay nến mới, trong điện sáng trưng.
Doanh Chính tách hai chân nàng ra, điều chỉnh cho đôi chân dài trắng mịn của nàng quấn quanh bên hông mình, sau đó đỡ d//ục long to lớn đập vào hoa tâm của Lạc Thù.
Thiếu Đế cọ vào mấy lần, hoa huy*t của tiểu cung nữ đã rất ướt, hắn vẫn đang trong trạng thái hưng phấn, dịch thể từ l//ỗ s//áo trên q//uy đ//ầu tràn ra đều đã làm ướt cả cây g//ậy th//ịt, mấy lần đều trượt ra ngoài.
Quá ẩm ướt, nhưng xúc cảm lúc áp sát với nhau cũng đủ làm cho hắn cảm thấy hưng phấn, hắn cũng không phân biệt phương hướng nữa, dứt khoát cứ như vậy mà đâm mạnh tới.
“Vương, Vương thượng, không phải chỗ này.” Tiểu cung nữ bị hắn va chạm r//ên r//ỉ vài tiếng, nàng hoảng sợ khi bị hắn suýt chút nữa thì lại dập vào mông mình, vội vàng nói: “Nô tỳ, nô tỳ dạy ngài.”
Nàng đánh bạo đưa tay xuống nắm lấy d//ương v//ật của hắn, giúp hắn tìm được vị trí.
“Vương thượng, là chỗ này…” Lời còn chưa kịp nói xong đã bị cú thúc hung mãnh của hắn cắt ngang, tràn vào trong cổ họng.
Tiểu cung nữ chịu đựng sự mây mưa giống như cuồng phong của hắn, cặp nh//ũ mềm mại đung đưa như cánh én tung bay, sau đó người trên thân cúi thấp xuống, lồng ngực áp sát trên người nàng, ghé bên tai nàng nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi có biết, tự tiện thăm dò sở thích của đế vương, còn tung tin đồn với các cung nữ thái giám thì nên trị tội gì không?”
Thiếu Đế cảm nhận được cây g//ậy th//ịt được khoang miệng ấm áp của thiếu nữ bao lấy có xúc cảm mềm mại, thực tuỷ tri vị, hắn tham lam vẫn muốn đi sâu vào trong thêm một chút nữa.
Ngón tay thon dài kẹp chặt cằm tiểu cung nữ, muốn để nàng ngẩng đầu lên để thuận tiện cho hắn đẩy vào miệng của nàng.
Lạc Thù nhận ra ý đồ của hắn, nức nở lắc đầu, bàn tay nhỏ xô đẩy hắn không muốn.
“Ngẩng đầu. Hửm?” Tiếng thở dốc của Doanh Chính càng nặng nề hơn, giọng nói cũng trở nên nhu hòa hơn, còn xen lẫn khàn khàn của tì//nh d//ục.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chân mày của nàng, tiểu cung nữ mơ hồ vừa rồi còn nửa tỉnh nửa mê lúc này đang quỳ gối bên cạnh hắn ngậm lấy dư//ơng v//ật to lớn của hắn, chiếc lưỡi mềm mại có chút kháng cự đẩy nó ra.
Thiếu Đế thở hổn hển đưa đẩy mấy cái khiến cho miệng nàng tràn đầy. Trên g//ậy th//ịt sáng bóng, q//uy đ//ầu đâm vào bên trong, gần như muốn chạm tới cuống họng, nhưng lại nhanh chóng lui ra ngoài.
Sắc môi của tiểu cung nữ dần dần chuyển thành màu đỏ tươi, nước mắt sinh lý liên tục rơi xuống, nhỏ giọt ở trên mu bàn tay Doanh Chính.
Doanh Chính nhíu mày, rút cây g//ậy th//ịt cứng ngắc của mình ra, bế tiểu cung nữ từ dưới đất lên, ném nàng lên trên giường ở bên cạnh.
“Khóc cái gì? Trên tấm tranh kia của ngươi rõ ràng là có tư thế này.”
Cho dù hôm nay hắn không làm, cung nữ thông phòng này sớm muộn gì cũng phải dạy cho hắn giống như làm nhiệm vụ.
Trên bức tranh kia, còn có nhiều tư thế d//âm mỹ hơn nữa.
“Trả lời Cô.” Sự bất mãn mà Thiếu Đế vừa mới miễn cưỡng đè nén lại cuồn cuộn dâng lên.
Lạc Thù không thể giải thích.
Doanh Chính nói quả thật là sự thật.
Tiểu cung nữ chỉ có thể đỏ mặt nói: “Gạch xanh trên mặt đất hơi thô ráp, nô tỳ chỉ đang quỳ đau. Mong rằng Vương thượng thứ tội.”
Nàng nói, còn vì muốn xác minh lời nói của mình, vén ống quần rộng lên, kéo đến đầu gối, lộ ra dấu đỏ trên đầu gối do quỳ.
Nếu nói điều Doanh Chính ấn tượng sâu nhất đối với tiểu cung nữ này là cái gì, chắc hẳn chính là một thân băng cơ ngọc cốt này, rõ ràng chưa dùng lực lại luôn có vết đỏ tím, như là bị hắn bạo hành.
Thiếu Đế từng gặp, nghe qua không ít bí mật trong cung. Doanh Chính không phải người lương thiện gì, nhưng hắn tự nhận rằng mình không có sở thích đặc biệt gì trong chuyện nam nữ.
Nhiều nhất là khi nhìn thấy tiểu cung nữ khóc đẹp như lê hoa đái vũ*, muốn đè nàng ở dưới thân mà chơi đùa một phen.
* Lê hoa đái vũ: Chỉ vẻ đẹp kiều diễm khi khóc.
Chẳng hạn như ngay lúc này.
Tiểu cung nữ bị hắn lột sạch quần áo, đặt nàng nằm lên trên chiếc chăn hoàng huyền, làn da trắng nõn dưới sự phản chiếu của màu vàng rực rỡ càng thêm nổi bật, lại càng trở nên trong trẻo và thanh tú hơn.
Ánh nến không được dập tắt, mà còn được Triệu Đồng vừa mới thay nến mới, trong điện sáng trưng.
Doanh Chính tách hai chân nàng ra, điều chỉnh cho đôi chân dài trắng mịn của nàng quấn quanh bên hông mình, sau đó đỡ d//ục long to lớn đập vào hoa tâm của Lạc Thù.
Thiếu Đế cọ vào mấy lần, hoa huy*t của tiểu cung nữ đã rất ướt, hắn vẫn đang trong trạng thái hưng phấn, dịch thể từ l//ỗ s//áo trên q//uy đ//ầu tràn ra đều đã làm ướt cả cây g//ậy th//ịt, mấy lần đều trượt ra ngoài.
Quá ẩm ướt, nhưng xúc cảm lúc áp sát với nhau cũng đủ làm cho hắn cảm thấy hưng phấn, hắn cũng không phân biệt phương hướng nữa, dứt khoát cứ như vậy mà đâm mạnh tới.
“Vương, Vương thượng, không phải chỗ này.” Tiểu cung nữ bị hắn va chạm r//ên r//ỉ vài tiếng, nàng hoảng sợ khi bị hắn suýt chút nữa thì lại dập vào mông mình, vội vàng nói: “Nô tỳ, nô tỳ dạy ngài.”
Nàng đánh bạo đưa tay xuống nắm lấy d//ương v//ật của hắn, giúp hắn tìm được vị trí.
“Vương thượng, là chỗ này…” Lời còn chưa kịp nói xong đã bị cú thúc hung mãnh của hắn cắt ngang, tràn vào trong cổ họng.
Tiểu cung nữ chịu đựng sự mây mưa giống như cuồng phong của hắn, cặp nh//ũ mềm mại đung đưa như cánh én tung bay, sau đó người trên thân cúi thấp xuống, lồng ngực áp sát trên người nàng, ghé bên tai nàng nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi có biết, tự tiện thăm dò sở thích của đế vương, còn tung tin đồn với các cung nữ thái giám thì nên trị tội gì không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro