Xuyên Thành Dì Nhỏ Của Ngôi Sao Hàng Đầu
Chương 19
Mê Đồ Vị Phản
2024-08-18 07:35:46
Tuy nhiên, đây thực sự là hiểu lầm.
Chỉ có thể nói do người hâm mộ bất cẩn, họ chỉ tập trung xem trực tiếp của Tống Lâm Xuyên và cô nhỏ mà quên mất thời gian bình chọn trực tiếp.
Chờ tới khi bọn họ nhớ tới đã quá thời gian bình chọn đồng thời giúp nhóm người chống đối thừa nước đục béo cò.
Quả nhiên vừa nghe thấy câu đầu tiên sắc mặt Tống Lâm Xuyên lại càng xấu hơn.
Anh ấy nhìn nhân viên công tác, lạnh lùng nói: “Tôi không có gì để nói, người khác muốn nói gì thì nói, chuyện này không liên quan tới tôi.”
Nhân viên công tác: “...”
Tôi dám chắc anh trả lời như vậy sẽ càng bị mắng thảm hơn.
Anh ta hình như đã hiểu được vì sao Tống Lâm Xuyên lại bị bôi đen nhiều như vậy.
Tống An An không hiểu những chuyện như này trong giới giải trí, cũng không hiểu những câu ngoằn ngoèo như vậy. Lúc nghe thấy câu hỏi, cô cũng không nghĩ nhiều mà chỉ cho rằng mọi người đã hiểu lầm.
“Lâm Xuyên, đừng tức giận.” Tống An An vỗ vai an ủi Tống Lâm Xuyên, rồi nói: “Không sao hết, nếu mọi người hiểu lầm thì chúng ta chỉ cần giải thích là được.”
[Hu hu hu, cô nhỏ à, cái này không phải là hiểu lầm, bọn họ là cố ý đó!]
[Haizzz, vừa nghe đã biết Tống An An là cô gái ngoan ngoãn không rành chuyện đời, không hiểu lòng người hiểm ác là chuyện bình thường.]
Nói xong, Tống An An nhìn thẳng vào máy quay, cô thực sự nghiêm túc giải thích với mọi người: “Chuyện tham gia chương trình là do tôi quyết định không liên quan tới Tống Lâm Xuyên, hy vọng mọi người không cần hiểu lầm.]
“Về những bài báo bê bối thì trước khi quay tôi đã xem qua, nhưng tôi có thể chịu trách nhiệm nói với mọi người rằng mấy tin đồn trên mạng đều không đúng sự thật.”
“Mọi người đừng nhìn Lâm Xuyên suốt ngày lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ nổi giận. Ngược lại, tiểu Xuyên rất dễ xấu hổ, chính là kiểu người trong nóng ngoài lạnh.”
Để tăng tính thuyết phục, Tống An An suy nghĩ một lúc rồi đưa ra một ví dụ khác.
“Tôi nghe chị kể rằng, lúc Tống Lâm Xuyên còn nhỏ rất thích nói chuyện, người lớn trong nhà đều cảm thấy phiền mà tránh mặt tiểu Xuyên, sau đó thằng bé đã nói chuyện với chú chó con trong nhà. Mỗi lần nói chuyện xong tiểu Xuyên còn cảm ơn chú chó đó.”
“cô nhỏ !” Tống Lâm Xuyên xấu hổ tức giận hét lên.
Chuyện này ngay cả anh ấy còn không nhớ rõ mà bây giờ còn bị công khai, cuối cùng lỗ tai của anh ấy đã đỏ rực.
Tống An An ngược lại còn cười rất vui vẻ, cô không quên nhìn máy quay nói: “Mọi người xem, tôi không hề bịa chuyện nha, tiểu Xuyên rất dễ xấu hổ đúng không?”
“Cho nên, chuyện gì cũng không nên nghe một bên, muốn hiểu một người đừng tìm hiểu mọi người nói người đó như thế nào mà hãy tự trải nghiệm người đó là người như thế nào.”
“Vì mọi người hiểu lầm Tống Lâm Xuyên nên nhân dịp này chúng ta hãy một lần nữa làm quen lại, mọi người cảm thấy được không?”
[Tôi cảm thấy được! Mấy lời trên mạng vốn không phải là sự thật.]
[Hu hu hu hu, cuối cùng cô nhỏ cũng thay anh trai của tôi nói ra những bất công, thật là tốt quá!]
[Hửm... Thật sự không nhìn ra lúc nhỏ Tống Lâm Xuyên còn nói chuyện với chó con, đã vậy còn nói cảm ơn nó nữa, ha ha ha ha, cuối cùng cũng thấy có chút đáng yêu rồi.]
[Đã nói chuyện với một con chó còn biết nói cảm ơn nó thì biết từ nhỏ Tống Lâm Xuyên đã là người lễ phép, sự giáo dục của gia đình chắc chắn rất tốt, mấy bài viết suốt ngày nói Tống Lâm Xuyên không coi ai ra gì chắc chắn có vấn đề rồi.]
[Tuy tôi không phải là người hâm mộ, chỉ là người qua đường, nhưng không biết vì sao tôi cảm thấy trên người cô nhỏ có một sức hút, mỗi lời nói của cô ấy, tôi đều cảm thấy là thật nhỉ.]
[Là nhờ chân thành đó, chân thành chắc chắn có thể làm được mọi thứ!]
Câu hỏi nguy hiểm đầu tiên cứ thế đi qua, kế tiếp nhân viên công tác lại hỏi thêm hai câu, may mắn tất cả đều bình thường, không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Câu hỏi thứ tư lại dành cho Tống Lâm Xuyên.
“Anh Tống, lúc trước anh nói cô nhỏ cho anh tiền tiêu vặt là sao?” Nhân viên công tác hỏi.
Nhờ có Tống An An làm hòa giải, Tống Lâm Xuyên đã không còn quá khó chịu với mấy câu hỏi như ban đầu.
Anh ấy trả lời chi tiết: “Lúc tham gia chương trình tìm kiếm tài năng tôi đã không nói cho bố mẹ mình, sau này bọn họ biết chuyện đã cắt hết tiền sinh hoạt của tôi, nên cô nhỏ đã cho tôi toàn bộ số tiền tiết kiệm của cô ấy.”
Nhân viên công tác bất ngờ, anh ta nhìn Tống An An, nói lên tiếng lòng của toàn bộ người xem trực tiếp: “Cô nhỏ, lúc đó cô có đau lòng không?”
Dù sao đó cũng là tiền để dành từ nhỏ mà.
Chỉ có thể nói do người hâm mộ bất cẩn, họ chỉ tập trung xem trực tiếp của Tống Lâm Xuyên và cô nhỏ mà quên mất thời gian bình chọn trực tiếp.
Chờ tới khi bọn họ nhớ tới đã quá thời gian bình chọn đồng thời giúp nhóm người chống đối thừa nước đục béo cò.
Quả nhiên vừa nghe thấy câu đầu tiên sắc mặt Tống Lâm Xuyên lại càng xấu hơn.
Anh ấy nhìn nhân viên công tác, lạnh lùng nói: “Tôi không có gì để nói, người khác muốn nói gì thì nói, chuyện này không liên quan tới tôi.”
Nhân viên công tác: “...”
Tôi dám chắc anh trả lời như vậy sẽ càng bị mắng thảm hơn.
Anh ta hình như đã hiểu được vì sao Tống Lâm Xuyên lại bị bôi đen nhiều như vậy.
Tống An An không hiểu những chuyện như này trong giới giải trí, cũng không hiểu những câu ngoằn ngoèo như vậy. Lúc nghe thấy câu hỏi, cô cũng không nghĩ nhiều mà chỉ cho rằng mọi người đã hiểu lầm.
“Lâm Xuyên, đừng tức giận.” Tống An An vỗ vai an ủi Tống Lâm Xuyên, rồi nói: “Không sao hết, nếu mọi người hiểu lầm thì chúng ta chỉ cần giải thích là được.”
[Hu hu hu, cô nhỏ à, cái này không phải là hiểu lầm, bọn họ là cố ý đó!]
[Haizzz, vừa nghe đã biết Tống An An là cô gái ngoan ngoãn không rành chuyện đời, không hiểu lòng người hiểm ác là chuyện bình thường.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Tống An An nhìn thẳng vào máy quay, cô thực sự nghiêm túc giải thích với mọi người: “Chuyện tham gia chương trình là do tôi quyết định không liên quan tới Tống Lâm Xuyên, hy vọng mọi người không cần hiểu lầm.]
“Về những bài báo bê bối thì trước khi quay tôi đã xem qua, nhưng tôi có thể chịu trách nhiệm nói với mọi người rằng mấy tin đồn trên mạng đều không đúng sự thật.”
“Mọi người đừng nhìn Lâm Xuyên suốt ngày lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ nổi giận. Ngược lại, tiểu Xuyên rất dễ xấu hổ, chính là kiểu người trong nóng ngoài lạnh.”
Để tăng tính thuyết phục, Tống An An suy nghĩ một lúc rồi đưa ra một ví dụ khác.
“Tôi nghe chị kể rằng, lúc Tống Lâm Xuyên còn nhỏ rất thích nói chuyện, người lớn trong nhà đều cảm thấy phiền mà tránh mặt tiểu Xuyên, sau đó thằng bé đã nói chuyện với chú chó con trong nhà. Mỗi lần nói chuyện xong tiểu Xuyên còn cảm ơn chú chó đó.”
“cô nhỏ !” Tống Lâm Xuyên xấu hổ tức giận hét lên.
Chuyện này ngay cả anh ấy còn không nhớ rõ mà bây giờ còn bị công khai, cuối cùng lỗ tai của anh ấy đã đỏ rực.
Tống An An ngược lại còn cười rất vui vẻ, cô không quên nhìn máy quay nói: “Mọi người xem, tôi không hề bịa chuyện nha, tiểu Xuyên rất dễ xấu hổ đúng không?”
“Cho nên, chuyện gì cũng không nên nghe một bên, muốn hiểu một người đừng tìm hiểu mọi người nói người đó như thế nào mà hãy tự trải nghiệm người đó là người như thế nào.”
“Vì mọi người hiểu lầm Tống Lâm Xuyên nên nhân dịp này chúng ta hãy một lần nữa làm quen lại, mọi người cảm thấy được không?”
[Tôi cảm thấy được! Mấy lời trên mạng vốn không phải là sự thật.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Hu hu hu hu, cuối cùng cô nhỏ cũng thay anh trai của tôi nói ra những bất công, thật là tốt quá!]
[Hửm... Thật sự không nhìn ra lúc nhỏ Tống Lâm Xuyên còn nói chuyện với chó con, đã vậy còn nói cảm ơn nó nữa, ha ha ha ha, cuối cùng cũng thấy có chút đáng yêu rồi.]
[Đã nói chuyện với một con chó còn biết nói cảm ơn nó thì biết từ nhỏ Tống Lâm Xuyên đã là người lễ phép, sự giáo dục của gia đình chắc chắn rất tốt, mấy bài viết suốt ngày nói Tống Lâm Xuyên không coi ai ra gì chắc chắn có vấn đề rồi.]
[Tuy tôi không phải là người hâm mộ, chỉ là người qua đường, nhưng không biết vì sao tôi cảm thấy trên người cô nhỏ có một sức hút, mỗi lời nói của cô ấy, tôi đều cảm thấy là thật nhỉ.]
[Là nhờ chân thành đó, chân thành chắc chắn có thể làm được mọi thứ!]
Câu hỏi nguy hiểm đầu tiên cứ thế đi qua, kế tiếp nhân viên công tác lại hỏi thêm hai câu, may mắn tất cả đều bình thường, không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Câu hỏi thứ tư lại dành cho Tống Lâm Xuyên.
“Anh Tống, lúc trước anh nói cô nhỏ cho anh tiền tiêu vặt là sao?” Nhân viên công tác hỏi.
Nhờ có Tống An An làm hòa giải, Tống Lâm Xuyên đã không còn quá khó chịu với mấy câu hỏi như ban đầu.
Anh ấy trả lời chi tiết: “Lúc tham gia chương trình tìm kiếm tài năng tôi đã không nói cho bố mẹ mình, sau này bọn họ biết chuyện đã cắt hết tiền sinh hoạt của tôi, nên cô nhỏ đã cho tôi toàn bộ số tiền tiết kiệm của cô ấy.”
Nhân viên công tác bất ngờ, anh ta nhìn Tống An An, nói lên tiếng lòng của toàn bộ người xem trực tiếp: “Cô nhỏ, lúc đó cô có đau lòng không?”
Dù sao đó cũng là tiền để dành từ nhỏ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro