Xuyên Thành Dì Nhỏ Của Ngôi Sao Hàng Đầu
Chương 22
Mê Đồ Vị Phản
2024-08-18 07:35:46
Sau khi ăn xong, Tống Lâm Xuyên gọi nhân viên phục vụ tới chuẩn bị thanh toán.
Tống An An nhìn thấy vậy thì vội vàng duỗi tay ngăn cản: “Để cô thanh toán cho.”
Tất nhiên Tống Lâm Xuyên không đồng ý: “Không cần đâu, cô nhỏ, để cháu trả cho, bây giờ cháu có tiền mà.”
Tống An An lại lắc đầu, tiếp tục kiên trì nói: "Không được, tháng này cô vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ chị dâu giao cho."
Nói xong cô lấy tấm thẻ đen trong túi ra rồi đưa cho nhân viên phục vụ: “Xin hãy quẹt thẻ này, cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ cảm thấy lượng lự nên quay đầu nhìn Tống Lâm Xuyên.
Tống Lâm Xuyên chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra tấm thẻ đen đó, cũng biết là bố mẹ mình đưa nó cho cô nhỏ, nên anh ấy cũng không tranh trả tiền cùng Tống An An nữa.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy vậy cũng không còn chần chừ nữa mà nhận tấm thẻ Tống An An đưa, rồi rời khỏi phòng ăn.
"Mẹ cháu giao nhiệm vụ gì cho cô vậy?" Tống Lâm Xuyên thuận miệng hỏi.
Tống An An đặt chiếc túi xuống rồi bình tĩnh trả lời: "Chị dâu đã quy định số lần quẹt thẻ mỗi tháng cho cô, bắt cô phải hoàn thành."
Tháng này cô bận thi cuối kỳ, không hề có thời gian đi dạo phố với bạn cùng phòng, nên sắp đến cuối tháng rồi mà thẻ này còn chưa được dùng lần nào cả.
Đột nhiên nhớ đến những lần bị chị dâu cằn nhằn, trái tim nhỏ bé của Tống An An cũng phải run rẩy.
Tống Lâm Xuyên trợn mắt: "A a a a, mẹ cháu thật là gian xảo quá đi, sao có thể làm như vậy chứ? Hèn gì cái thẻ cháu đưa cho cô, cô lại chưa từng dùng."
Tống An An lườm Tống Lâm Xuyên một cái, nhưng không nói gì.
"Không được, bắt đầu từ tháng sau, cháu cũng quy định số lần quẹt thẻ cho cô nhỏ. Không, không, không, cháu sẽ kèm theo cả quy định số tiền phải tiêu cho cô nữa."
Nghe vậy, Tống An An lập tức xị mặt: “Lâm Xuyên, đừng làm loạn nữa, cô thật sự không thể tiêu hết chừng đó tiền, cháu có đặt quy định cũng không có tác dụng gì đâu.”
Nhưng Tống Lâm Xuyên cũng không muốn dễ dàng bỏ qua như thế: “Vậy thì cô nhỏ phải càng cố gắng tiêu tiền, bây giờ cháu đã có thể kiếm được tiền, cũng đủ khả năng để ‘Hiếu thảo’ với cô rồi.”
Tống An An nghiêm túc giải thích với anh ấy: “Mỗi tháng bố của con đều cho cô phí sinh hoạt. Chị dâu cũng sẽ mua cho cô rất nhiều quần áo và giày dép. Bình thường cô cũng chỉ đi ăn với bạn bè mà thôi cũng không cần tiêu quá nhiều tiền làm gì."
Cô thở dài, vẻ mặt đau khổ nói tiếp: “Thế nên, cháu mà làm như vậy chỉ sẽ tạo thêm gánh nặng cho cô thôi.”
Cứ nghĩ đến việc hàng tháng phải tính toán xem nên tiêu tiền thế nào, cô lại cảm thấy cực kì áp lực.
Tống Lâm Xuyên nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tống An An thì không muốn ép buộc cô nữa.
Dù sao anh ấy cũng rất hiểu Tống An An. Cô nhỏ chính là mọt sách, ngoài việc mua sách, cô nhỏ không hề có sở thích tiêu tiền nào khác, chuyện này đúng là làm khó cho cô nhỏ rồi.
Nhưng cũng không sao hết, chờ đến khi cô nhỏ tốt nghiệp, anh ấy nhất định sẽ là người đầu tiên mua cho cô một chiếc ô tô cùng một căn nhà, anh ấy quyết tâm nhất định phải giành trước bố mẹ.
[Tôi quỳ! Cười chết mất, làm cách nào Tống Lâm Xuyên có thể nói hai chữ ‘Hiếu thảo’ một cách thản nhiên như vậy chứ?]
[Việc này cũng không khó hiểu, Tống Lâm Xuyên có thể nhận tiền tiêu vặt cô nhỏ cho thì việc hiếu thảo cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.]
[Hình như cô nhỏ ở nhà rất được cưng chiều, cô ấy gọi là chị dâu cũng tức là mẹ của Tống Lâm Xuyên cũng rất cưng chiều cô ấy.]
[Đương nhiên là phải như vậy rồi. Có một cô em chồng nhỏ tuổi hơn con trai mình, cũng không khác con gái của mình bao nhiêu cả. Bà ấy chứng kiến quá trình Tống An An trưởng thành mà không yêu thương mới là lạ đấy.]
[Cho tôi hỏi một câu nhé, hình như tôi là người duy nhất không có đủ tiền để chi tiêu thì phải?]
[Hu hu hu, người chị em, không phải chỉ có mình bạn như vậy đâu, tôi cũng không đủ tiền để tiêu đây này.]
[Ừm... Hình như không nên cưng chiều trẻ con như vậy nhỉ? Dù sao Tống An An vẫn còn là học sinh nên tôi cảm thấy chuyện này không thật.]
[Đây là đang cố ý khoe giàu sao? Gia đình có như vậy hay không mà dám bốc phét ở đây vậy?]
[Cười chết mất, mấy người quấy phá đừng vội nói kháy như vậy, mở mắt ra mà nhìn cho rõ đi, đó là thẻ đen phiên bản giới hạn của ngân hàng. Chỉ cần nhìn nó là biết không phải kiểu gia đình bình thường rồi.]
[Chưa từng nghe nói Tống Lâm Xuyên là cậu chủ nhà giàu nha, trong phát sóng trực tiếp có người nào thuộc nhón người hâm mộ của anh ấy không vậy? Xin hãy phổ cập kiến thức cho mọi người đi.]
Nhóm người hâm mộ của Tống Lâm Xuyên trong phát sóng trực tiếp cũng cực kì bối rối, bọn họ có thể nói bọn họ cũng không biết gì về việc có được không?.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Tống An An lấy tay xoa bụng, cô cảm thấy hình như mình ăn quá no rồi.
Hơn nữa, cô vẫn đang suy nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ quẹt thẻ mỗi tháng của chị dâu, cho nên cô đề nghị đến trung tâm mua sắm gần đó đi dạo, thuận tiện tiêu hóa thức ăn luôn.
Tống Lâm Xuyên tất nhiên không có ý kiến gì cả, chỉ cần cô nói anh ấy đều đồng ý hết.
Vì người cầm máy quay của chương trình cũng đi theo nên cả hai đã cố gắng chọn những nơi có ít người nhất.
Tống An An nhìn thấy vậy thì vội vàng duỗi tay ngăn cản: “Để cô thanh toán cho.”
Tất nhiên Tống Lâm Xuyên không đồng ý: “Không cần đâu, cô nhỏ, để cháu trả cho, bây giờ cháu có tiền mà.”
Tống An An lại lắc đầu, tiếp tục kiên trì nói: "Không được, tháng này cô vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ chị dâu giao cho."
Nói xong cô lấy tấm thẻ đen trong túi ra rồi đưa cho nhân viên phục vụ: “Xin hãy quẹt thẻ này, cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ cảm thấy lượng lự nên quay đầu nhìn Tống Lâm Xuyên.
Tống Lâm Xuyên chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra tấm thẻ đen đó, cũng biết là bố mẹ mình đưa nó cho cô nhỏ, nên anh ấy cũng không tranh trả tiền cùng Tống An An nữa.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy vậy cũng không còn chần chừ nữa mà nhận tấm thẻ Tống An An đưa, rồi rời khỏi phòng ăn.
"Mẹ cháu giao nhiệm vụ gì cho cô vậy?" Tống Lâm Xuyên thuận miệng hỏi.
Tống An An đặt chiếc túi xuống rồi bình tĩnh trả lời: "Chị dâu đã quy định số lần quẹt thẻ mỗi tháng cho cô, bắt cô phải hoàn thành."
Tháng này cô bận thi cuối kỳ, không hề có thời gian đi dạo phố với bạn cùng phòng, nên sắp đến cuối tháng rồi mà thẻ này còn chưa được dùng lần nào cả.
Đột nhiên nhớ đến những lần bị chị dâu cằn nhằn, trái tim nhỏ bé của Tống An An cũng phải run rẩy.
Tống Lâm Xuyên trợn mắt: "A a a a, mẹ cháu thật là gian xảo quá đi, sao có thể làm như vậy chứ? Hèn gì cái thẻ cháu đưa cho cô, cô lại chưa từng dùng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống An An lườm Tống Lâm Xuyên một cái, nhưng không nói gì.
"Không được, bắt đầu từ tháng sau, cháu cũng quy định số lần quẹt thẻ cho cô nhỏ. Không, không, không, cháu sẽ kèm theo cả quy định số tiền phải tiêu cho cô nữa."
Nghe vậy, Tống An An lập tức xị mặt: “Lâm Xuyên, đừng làm loạn nữa, cô thật sự không thể tiêu hết chừng đó tiền, cháu có đặt quy định cũng không có tác dụng gì đâu.”
Nhưng Tống Lâm Xuyên cũng không muốn dễ dàng bỏ qua như thế: “Vậy thì cô nhỏ phải càng cố gắng tiêu tiền, bây giờ cháu đã có thể kiếm được tiền, cũng đủ khả năng để ‘Hiếu thảo’ với cô rồi.”
Tống An An nghiêm túc giải thích với anh ấy: “Mỗi tháng bố của con đều cho cô phí sinh hoạt. Chị dâu cũng sẽ mua cho cô rất nhiều quần áo và giày dép. Bình thường cô cũng chỉ đi ăn với bạn bè mà thôi cũng không cần tiêu quá nhiều tiền làm gì."
Cô thở dài, vẻ mặt đau khổ nói tiếp: “Thế nên, cháu mà làm như vậy chỉ sẽ tạo thêm gánh nặng cho cô thôi.”
Cứ nghĩ đến việc hàng tháng phải tính toán xem nên tiêu tiền thế nào, cô lại cảm thấy cực kì áp lực.
Tống Lâm Xuyên nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tống An An thì không muốn ép buộc cô nữa.
Dù sao anh ấy cũng rất hiểu Tống An An. Cô nhỏ chính là mọt sách, ngoài việc mua sách, cô nhỏ không hề có sở thích tiêu tiền nào khác, chuyện này đúng là làm khó cho cô nhỏ rồi.
Nhưng cũng không sao hết, chờ đến khi cô nhỏ tốt nghiệp, anh ấy nhất định sẽ là người đầu tiên mua cho cô một chiếc ô tô cùng một căn nhà, anh ấy quyết tâm nhất định phải giành trước bố mẹ.
[Tôi quỳ! Cười chết mất, làm cách nào Tống Lâm Xuyên có thể nói hai chữ ‘Hiếu thảo’ một cách thản nhiên như vậy chứ?]
[Việc này cũng không khó hiểu, Tống Lâm Xuyên có thể nhận tiền tiêu vặt cô nhỏ cho thì việc hiếu thảo cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Hình như cô nhỏ ở nhà rất được cưng chiều, cô ấy gọi là chị dâu cũng tức là mẹ của Tống Lâm Xuyên cũng rất cưng chiều cô ấy.]
[Đương nhiên là phải như vậy rồi. Có một cô em chồng nhỏ tuổi hơn con trai mình, cũng không khác con gái của mình bao nhiêu cả. Bà ấy chứng kiến quá trình Tống An An trưởng thành mà không yêu thương mới là lạ đấy.]
[Cho tôi hỏi một câu nhé, hình như tôi là người duy nhất không có đủ tiền để chi tiêu thì phải?]
[Hu hu hu, người chị em, không phải chỉ có mình bạn như vậy đâu, tôi cũng không đủ tiền để tiêu đây này.]
[Ừm... Hình như không nên cưng chiều trẻ con như vậy nhỉ? Dù sao Tống An An vẫn còn là học sinh nên tôi cảm thấy chuyện này không thật.]
[Đây là đang cố ý khoe giàu sao? Gia đình có như vậy hay không mà dám bốc phét ở đây vậy?]
[Cười chết mất, mấy người quấy phá đừng vội nói kháy như vậy, mở mắt ra mà nhìn cho rõ đi, đó là thẻ đen phiên bản giới hạn của ngân hàng. Chỉ cần nhìn nó là biết không phải kiểu gia đình bình thường rồi.]
[Chưa từng nghe nói Tống Lâm Xuyên là cậu chủ nhà giàu nha, trong phát sóng trực tiếp có người nào thuộc nhón người hâm mộ của anh ấy không vậy? Xin hãy phổ cập kiến thức cho mọi người đi.]
Nhóm người hâm mộ của Tống Lâm Xuyên trong phát sóng trực tiếp cũng cực kì bối rối, bọn họ có thể nói bọn họ cũng không biết gì về việc có được không?.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Tống An An lấy tay xoa bụng, cô cảm thấy hình như mình ăn quá no rồi.
Hơn nữa, cô vẫn đang suy nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ quẹt thẻ mỗi tháng của chị dâu, cho nên cô đề nghị đến trung tâm mua sắm gần đó đi dạo, thuận tiện tiêu hóa thức ăn luôn.
Tống Lâm Xuyên tất nhiên không có ý kiến gì cả, chỉ cần cô nói anh ấy đều đồng ý hết.
Vì người cầm máy quay của chương trình cũng đi theo nên cả hai đã cố gắng chọn những nơi có ít người nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro