Xuyên Thành Dì Nhỏ Của Ngôi Sao Hàng Đầu
Chương 7
Mê Đồ Vị Phản
2024-08-18 07:35:46
Lý Đông còn muốn tiếp tục hỏi Bùi Huống, nhưng khi thấy anh đang liếc mình, giống như không muốn nói nhiều khiến anh ta cũng không dám mở miệng nữa.
Bùi Huống đã chấm dứt hợp đồng với công ty trước, sau khi kí hợp đồng với công ty này thì Lý Đông mới trở thành người đại diện của anh.
Tính ra, anh ta làm người đại diện của Bùi Huống đã được vài năm nhưng tới nay vẫn không thể hiểu rõ Bùi Huống.
Dù là người trong hay ngoài ngành đều nói Bùi Huống là người tốt tính, ngay cả khi đối mặt với mấy phóng viên cố tình gây khó dễ thì anh vẫn luôn mỉm cười, vẫn luôn là dáng vẻ dịu dàng và ít nói.
Nhưng nếu bạn nghĩ anh là kiểu người không tranh không giành thì bạn đã nhầm.
Theo Lý Đông, Bùi Huống chính là kiểu người sinh ra là danh cho cái ngành giải trí hỗn loạn này, điều này không chỉ bởi vì anh có vẻ ngoài trời cho, mà bởi vì anh có dã tâm, có sự khôn ngoan, đồng thời là người có sự quyết đoán cùng... tàn nhẫn.
Anh không những tàn nhẫn với người khác mà còn tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Lý Đông đã từng tận mắt nhìn thấy, anh từng vì một vai diễn mà uống rượu tới xuất huyết dạ dày.
Không biết Bùi Huống đang nghĩ tới cái gì, anh đột nhiên mở mắt nhìn Lý Đông: “Tôi nhớ anh cũng có một người cô đúng không?”
Tuy Lý Đông bất ngờ nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều đã thuận miệng trả lời: “Đúng vậy, nhưng cô nhỏ lớn tuổi hơn tôi, cũng không nhiều lắm chắc khoảng tám tuổi. Khi tôi còn nhỏ, cô ấy đi đâu cũng dắt tôi đi theo, chúng tôi lớn lên cùng nhau nên mối quan hệ rất tốt.”
Bùi Huống suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Bình thường cô nhỏ của anh thích cái gì?”
Nếu muốn đi thăm người lớn, nhất định phải chuẩn bị vài món quà, không nên đi tay không.
“Cô nhỏ của tôi sao?” Lý Đông suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hai năm nay, hình như cô rất thích mua chồn.”
Bùi Huống nhíu mày. Liệu cô nhỏ của Tống Lâm Xuyên có thích chồn không?
Lý Đông ngẩn người, lúc này anh ta mới hiểu được ý của Bùi Huống.
“Tuy cô nhỏ của tôi thích mua chồn, nhưng đó chỉ là do sở thích địa phương. Nếu tôi nhớ không nhầm thì nhà của Tống Lâm Xuyên ở thành phố S, nơi đó nổi tiếng là kinh đô thời trang nên sở thích của cô nhỏ tôi không có tính tham khảo.”
Nói xong Lý Đông lại hỏi: “Lễ vật tùy người, cậu có chút hiểu biết nào với cô nhỏ của Tống Lâm Xuyên không? Năm nay cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? Có muốn sở thích gì đặc biệt hay không?”
Bùi Huống lắc đầu, trả lời: “Không biết.”
Lý Đông muốn cạn lời rồi. Được rồi, nhìn vẻ mặt này anh ta chắc chắn Bùi Huống chưa từng gặp cô nhỏ của Tống Lâm Xuyên.
Anh ta suy nghĩ một chút, rồi bắt đầu phân tích: “Theo những lời nói bình thường của Tống Lâm Xuyên, thì cô nhỏ của cậu ta chắc chắn không lớn hơn cậu ta bao nhiêu, không khác tôi cùng cô nhỏ của tôi mấy, nếu vậy thì cậu tặng nước hoa đi.”
Bùi Huống nghi ngờ hỏi: “Nước hoa?”
“Đúng vậy!” Lý Đông đề nghị nói: “Chính là cái nhãn hiệu xa xỉ phẩm mà cậu làm đại sứ. Gần đây, bên đó mới cho ra bộ sưu tập phù hợp với phụ nữ độ tuổi ba mươi. Hơn nữa còn là phiên bản giới hạn nên rất khó mua.”
Bùi Huống có chút do dự nhưng rồi cũng gật đầu.
Nước hoa số lượng giới hạn sao?
Nghe có vẻ không tệ.
***
Sau khi quay lại ký túc xa, Tống An An vẫn cảm thấy không yên tâm trong lòng giống như bị một tảng đá lớn đè nặn, bạn cùng phòng gọi cô đi ăn cơm nhưng cô không muốn ăn.
Dựa theo nội dung trong quyển sách, Tống Lâm Xuyên sẽ cùng nữ chính tham gia một chương trình giải trí, sau đó ở hậu trường gặp tai nạn bất ngờ rồi chết. Mà cô cũng đã lên mạng tra cứu một chút, biết được thời gian quay chương trình kia là vào tháng sau!
Bây giờ toàn bộ suy nghĩ của Tống An An đều là tìm cách ngăn cản Tống Lâm Xuyên tham gia chương trình tạp kĩ kinh khủng này.
Nhưng dùng cách nào để ngăn cản mới chính là chuyện khiến cô đau đầu nhất.
Tuy mối quan hệ của cô và Tống Lâm Xuyên rất tốt nhưng bọn họ vẫn luôn không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau.
Nếu cô đột nhiên ngăn cản, rất dễ khiến cho đối phương nghi ngờ, có khi còn phản tác dụng.
Tống An An suy nghĩ, định gửi tin nhắn cho Tống Lâm Xuyên muốn hỏi thăm tình hình công việc gần đây của anh ấy.
Nhưng Tống An An còn chưa kịp nghĩ phải hỏi như thế nào, đã nhận được tin nhắn của Tống Lâm Xuyên.
“Mời mình cùng tham gia sao?” Tống An An nhìn tin nhắn lẩm bẩm nói.
Tống An An sau khi suy nghĩ, vội vàng gõ vài chữ: “Chương trình nào?”
Tống Lâm Xuyên rất nhanh đã nhắn tin lại: “Là chương trình tạp kĩ ‘Dearest Us’ của kênh ‘Fruit Channel’.”
‘Dearest Us’ sao?
Bùi Huống đã chấm dứt hợp đồng với công ty trước, sau khi kí hợp đồng với công ty này thì Lý Đông mới trở thành người đại diện của anh.
Tính ra, anh ta làm người đại diện của Bùi Huống đã được vài năm nhưng tới nay vẫn không thể hiểu rõ Bùi Huống.
Dù là người trong hay ngoài ngành đều nói Bùi Huống là người tốt tính, ngay cả khi đối mặt với mấy phóng viên cố tình gây khó dễ thì anh vẫn luôn mỉm cười, vẫn luôn là dáng vẻ dịu dàng và ít nói.
Nhưng nếu bạn nghĩ anh là kiểu người không tranh không giành thì bạn đã nhầm.
Theo Lý Đông, Bùi Huống chính là kiểu người sinh ra là danh cho cái ngành giải trí hỗn loạn này, điều này không chỉ bởi vì anh có vẻ ngoài trời cho, mà bởi vì anh có dã tâm, có sự khôn ngoan, đồng thời là người có sự quyết đoán cùng... tàn nhẫn.
Anh không những tàn nhẫn với người khác mà còn tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Lý Đông đã từng tận mắt nhìn thấy, anh từng vì một vai diễn mà uống rượu tới xuất huyết dạ dày.
Không biết Bùi Huống đang nghĩ tới cái gì, anh đột nhiên mở mắt nhìn Lý Đông: “Tôi nhớ anh cũng có một người cô đúng không?”
Tuy Lý Đông bất ngờ nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều đã thuận miệng trả lời: “Đúng vậy, nhưng cô nhỏ lớn tuổi hơn tôi, cũng không nhiều lắm chắc khoảng tám tuổi. Khi tôi còn nhỏ, cô ấy đi đâu cũng dắt tôi đi theo, chúng tôi lớn lên cùng nhau nên mối quan hệ rất tốt.”
Bùi Huống suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Bình thường cô nhỏ của anh thích cái gì?”
Nếu muốn đi thăm người lớn, nhất định phải chuẩn bị vài món quà, không nên đi tay không.
“Cô nhỏ của tôi sao?” Lý Đông suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hai năm nay, hình như cô rất thích mua chồn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Huống nhíu mày. Liệu cô nhỏ của Tống Lâm Xuyên có thích chồn không?
Lý Đông ngẩn người, lúc này anh ta mới hiểu được ý của Bùi Huống.
“Tuy cô nhỏ của tôi thích mua chồn, nhưng đó chỉ là do sở thích địa phương. Nếu tôi nhớ không nhầm thì nhà của Tống Lâm Xuyên ở thành phố S, nơi đó nổi tiếng là kinh đô thời trang nên sở thích của cô nhỏ tôi không có tính tham khảo.”
Nói xong Lý Đông lại hỏi: “Lễ vật tùy người, cậu có chút hiểu biết nào với cô nhỏ của Tống Lâm Xuyên không? Năm nay cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? Có muốn sở thích gì đặc biệt hay không?”
Bùi Huống lắc đầu, trả lời: “Không biết.”
Lý Đông muốn cạn lời rồi. Được rồi, nhìn vẻ mặt này anh ta chắc chắn Bùi Huống chưa từng gặp cô nhỏ của Tống Lâm Xuyên.
Anh ta suy nghĩ một chút, rồi bắt đầu phân tích: “Theo những lời nói bình thường của Tống Lâm Xuyên, thì cô nhỏ của cậu ta chắc chắn không lớn hơn cậu ta bao nhiêu, không khác tôi cùng cô nhỏ của tôi mấy, nếu vậy thì cậu tặng nước hoa đi.”
Bùi Huống nghi ngờ hỏi: “Nước hoa?”
“Đúng vậy!” Lý Đông đề nghị nói: “Chính là cái nhãn hiệu xa xỉ phẩm mà cậu làm đại sứ. Gần đây, bên đó mới cho ra bộ sưu tập phù hợp với phụ nữ độ tuổi ba mươi. Hơn nữa còn là phiên bản giới hạn nên rất khó mua.”
Bùi Huống có chút do dự nhưng rồi cũng gật đầu.
Nước hoa số lượng giới hạn sao?
Nghe có vẻ không tệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
***
Sau khi quay lại ký túc xa, Tống An An vẫn cảm thấy không yên tâm trong lòng giống như bị một tảng đá lớn đè nặn, bạn cùng phòng gọi cô đi ăn cơm nhưng cô không muốn ăn.
Dựa theo nội dung trong quyển sách, Tống Lâm Xuyên sẽ cùng nữ chính tham gia một chương trình giải trí, sau đó ở hậu trường gặp tai nạn bất ngờ rồi chết. Mà cô cũng đã lên mạng tra cứu một chút, biết được thời gian quay chương trình kia là vào tháng sau!
Bây giờ toàn bộ suy nghĩ của Tống An An đều là tìm cách ngăn cản Tống Lâm Xuyên tham gia chương trình tạp kĩ kinh khủng này.
Nhưng dùng cách nào để ngăn cản mới chính là chuyện khiến cô đau đầu nhất.
Tuy mối quan hệ của cô và Tống Lâm Xuyên rất tốt nhưng bọn họ vẫn luôn không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau.
Nếu cô đột nhiên ngăn cản, rất dễ khiến cho đối phương nghi ngờ, có khi còn phản tác dụng.
Tống An An suy nghĩ, định gửi tin nhắn cho Tống Lâm Xuyên muốn hỏi thăm tình hình công việc gần đây của anh ấy.
Nhưng Tống An An còn chưa kịp nghĩ phải hỏi như thế nào, đã nhận được tin nhắn của Tống Lâm Xuyên.
“Mời mình cùng tham gia sao?” Tống An An nhìn tin nhắn lẩm bẩm nói.
Tống An An sau khi suy nghĩ, vội vàng gõ vài chữ: “Chương trình nào?”
Tống Lâm Xuyên rất nhanh đã nhắn tin lại: “Là chương trình tạp kĩ ‘Dearest Us’ của kênh ‘Fruit Channel’.”
‘Dearest Us’ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro