Chương 30 - Thẻ Hội Viên Của Anh Bị Hủy Bỏ Rồi
Cô Ấy Không Để...
Cửu Tịch Công Tử
2024-08-08 16:48:33
Nguyễn Tuyết Linh đang ngồi với nhóm phu nhân hào môn cũng chú ý đến động tĩnh bên phía Cố Cần, bà không khỏi nhíu mày, trên mặt mang theo sự bực bội. Chuyện mà bà lo lắng nhất vẫn xảy ra rồi.
Phu nhân Hứa bên cạnh nhìn sang, dùng năm ngón tay che miệng cười nói: “Phu nhân Cố, bà có rảnh rỗi mà nằm mơ ban ngày rằng cô Caroline sẽ cho Tuyết Diệu bộ sưu tập ‘Thiên Sứ’ thì còn không bằng đi dạy dỗ con gái ruột của mình một chút đi.
Dù sao thì Cố Dạng có hiểu chuyện và ưu tú đến đâu đi nữa thì cũng không phải là con gái ruột của bà. Bây giờ người mang thân phận thiên kim thật của nhà họ Cố xuất hiện ở đây cũng là Cố Cần.”
Phu nhân Tề cũng cười nhạo nói: “Nghe nói Cố Cần về nhà cũng đã mấy ngày rồi, phu nhân Cố không mời một giáo viên lễ nghi cho con gái mình sao? Cứ để vậy mà cũng dám dẫn đến bữa tiệc này? Quả nhiên là người lớn lên ở nông thôn, không hề có chút cấp bậc lễ nghĩa nào, lại còn kiêu ngạo như vậy nữa. Nếu như cô ta sớm nghe lời Huyên Nghiên và Tiểu Yên, ngoan ngoãn nhận sai thì cũng không bị người nhà họ Đường đuổi ra ngoài rồi.”
Trước kia mỗi lần tham gia tiệc tùng thì Nguyễn Tuyết Linh đều dẫn Cố Dạng đi theo, mặc dù Cố Dạng là một người thảo mai, nhưng mà bên ngoài giả bộ rất giỏi, ai gặp cũng khen là ưu tú và hiểu chuyện, cũng bởi vì vậy mà Nguyễn Tuyết Linh cảm thấy rất có mặt mũi, còn thường xuyên khoe khoang con gái trước mặt bọn họ.
Bây giờ thì hay rồi, Cố Dạng ưu tú không phải là con gái ruột, con gái ruột lại là đứa nhà quê. Xem Nguyễn Tuyết Linh còn khoe khoang như thế nào được nữa!
Bất kể là phu nhân Hứa hay phu nhân Tề thì đều cảm thấy hả lòng hả dạ.
Nguyễn Tuyết Linh tức giận đùng đùng đứng dậy.
Trong mắt phu nhân Hứa và phu nhân Tề trần đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác, chờ xem trò cười của Nguyễn Tuyết Linh. Dựa theo hiểu biết của bọn họ về Nguyễn Tuyết Linh thì bây giờ Cố Cần làm bà mất mặt như thế, chắc chắn bà sẽ đến răn dạy Cố Cần dừng lại.
Nhưng mà, điều làm cho bọn họ không ngờ đến đó là…
Nguyễn Tuyết Linh không hề đi qua răn dạy Cố Cần, ngược lại là nhìn về phía phu nhân Hứa và phu nhân Tề ngồi đối diện, cười mỉa rồi nói: “Con gái của tôi như thế nào thì có tôi dạy, phu nhân Hứa vẫn nên dạy dỗ con gái nhà mình cho tốt thì hơn. Cố Cần chưa từng học lễ nghi, cho nên không hiểu quy củ, nhưng mà Hứa Huyên Nghiên và Tề Yên nhà mấy người từ nhỏ lớn lên trong nhà hào môn, bọn họ cũng không hiểu luôn sao? Ở địa bàn của người khác mà ra mặt đi đuổi khách hộ người ta luôn, đây là giáo dưỡng của nhà mấy người à? Luôn mồm mỉa mai Tiểu Cần đến từ nông thôn, sao nào, tổ tiên ba đời nhà ai không phải là nông dân?”
Nguyễn Tuyết Linh nói rất dõng dạc, giống như là trước đó bà không hề ghét bỏ Cố Cần lớn lên ở nông thôn, không hề chê bai Cố Cần không có giáo dục vậy.
Mặc dù Nguyễn Tuyết Linh cũng có chút trách móc Cố Cần đã làm mình mất mặt, cũng dự định răn dạy Cố Cần, nhưng mà lại không muốn phu nhân Hứa và phu nhân Tề có cớ để xem trò cười của mình.
Vả lại, bởi vì hôm qua ở trung tâm thương mại, Cố Cần tùy theo cách ăn mặc của bà, coi như là cũng biết nghe lời, bà cảm thấy Cố Cần cũng không đến nỗi không có thuốc chữa như vậy.
Hơn nữa, bà có thể ghét bỏ Cố Cần, không có nghĩa là ai cũng có thể ghét bỏ Cố Cần!
Cố Cần đi đến cửa thì dừng bước một chút, thính lực của cô ấy rất tốt, cho dù giờ phút này âm thanh trong bữa tiệc rất hỗn loạn, nhưng mà cô ấy lại nghe được giọng nói dõng dạc khí phách của Nguyễn Tuyết Linh trong vô số lời nói bịa đặt và bôi nhọ của đám đông.
Giờ phút này tâm trạng của cô ấy bỗng nhiên có một chút vi diệu.
Cô ấy biết Nguyễn Tuyết Linh không thích mình, trời sinh tính tình cô ấy lạnh nhạt, cũng chưa từng khát khao tình thương của bố mẹ, đây cũng là lý do vì sao mà cô ấy biết thân phận mình là thiên kim thật của nhà họ Cố ở Cẩm Thành từ lâu rồi, nhưng mà cũng không quay về nhận người thân.
Thậm chí là lần này về nhà, cô ấy cũng vì ôm một mục đích khác.
Cô ấy biết vì sao Nguyễn Tuyết Linh lại có sự thay đổi lớn như thế, đó là bởi vì Cố Dạng.
Chỉ có điều, cô ấy còn không để ý, Cố Dạng lại vì cô ấy mà quan tâm…
Có lẽ bản thân Cố Dạng cũng không tự phát giác được điều đó.
“Chị ơi, chị muốn về sao không bảo em? Chúng ta cùng đi, muốn về cũng phải cùng về chứ.”
Một cái tay giữ cô ấy lại, sau lưng truyền đến giọng nói dịu dàng mà hoạt bát của Cố Dạng.
==
Lời tác giả:
Phát hiện có một số bé đáng yêu quên mất Phong Quyết, Phong Quyết là nam chính nha!
Mặc dù bây giờ anh ấy xuất hiện rất ít, nhưng mà sau này (chắc là) sẽ xuất hiện nhiều hơn.
Phong Quyết: nam chính hèn mọn được xuất hiện đầu tiên nhất trong ba truyện của Cửu Tịch, nhưng mà lại có tần suất xuất hiện ít nhất.
Phu nhân Hứa bên cạnh nhìn sang, dùng năm ngón tay che miệng cười nói: “Phu nhân Cố, bà có rảnh rỗi mà nằm mơ ban ngày rằng cô Caroline sẽ cho Tuyết Diệu bộ sưu tập ‘Thiên Sứ’ thì còn không bằng đi dạy dỗ con gái ruột của mình một chút đi.
Dù sao thì Cố Dạng có hiểu chuyện và ưu tú đến đâu đi nữa thì cũng không phải là con gái ruột của bà. Bây giờ người mang thân phận thiên kim thật của nhà họ Cố xuất hiện ở đây cũng là Cố Cần.”
Phu nhân Tề cũng cười nhạo nói: “Nghe nói Cố Cần về nhà cũng đã mấy ngày rồi, phu nhân Cố không mời một giáo viên lễ nghi cho con gái mình sao? Cứ để vậy mà cũng dám dẫn đến bữa tiệc này? Quả nhiên là người lớn lên ở nông thôn, không hề có chút cấp bậc lễ nghĩa nào, lại còn kiêu ngạo như vậy nữa. Nếu như cô ta sớm nghe lời Huyên Nghiên và Tiểu Yên, ngoan ngoãn nhận sai thì cũng không bị người nhà họ Đường đuổi ra ngoài rồi.”
Trước kia mỗi lần tham gia tiệc tùng thì Nguyễn Tuyết Linh đều dẫn Cố Dạng đi theo, mặc dù Cố Dạng là một người thảo mai, nhưng mà bên ngoài giả bộ rất giỏi, ai gặp cũng khen là ưu tú và hiểu chuyện, cũng bởi vì vậy mà Nguyễn Tuyết Linh cảm thấy rất có mặt mũi, còn thường xuyên khoe khoang con gái trước mặt bọn họ.
Bây giờ thì hay rồi, Cố Dạng ưu tú không phải là con gái ruột, con gái ruột lại là đứa nhà quê. Xem Nguyễn Tuyết Linh còn khoe khoang như thế nào được nữa!
Bất kể là phu nhân Hứa hay phu nhân Tề thì đều cảm thấy hả lòng hả dạ.
Nguyễn Tuyết Linh tức giận đùng đùng đứng dậy.
Trong mắt phu nhân Hứa và phu nhân Tề trần đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác, chờ xem trò cười của Nguyễn Tuyết Linh. Dựa theo hiểu biết của bọn họ về Nguyễn Tuyết Linh thì bây giờ Cố Cần làm bà mất mặt như thế, chắc chắn bà sẽ đến răn dạy Cố Cần dừng lại.
Nhưng mà, điều làm cho bọn họ không ngờ đến đó là…
Nguyễn Tuyết Linh không hề đi qua răn dạy Cố Cần, ngược lại là nhìn về phía phu nhân Hứa và phu nhân Tề ngồi đối diện, cười mỉa rồi nói: “Con gái của tôi như thế nào thì có tôi dạy, phu nhân Hứa vẫn nên dạy dỗ con gái nhà mình cho tốt thì hơn. Cố Cần chưa từng học lễ nghi, cho nên không hiểu quy củ, nhưng mà Hứa Huyên Nghiên và Tề Yên nhà mấy người từ nhỏ lớn lên trong nhà hào môn, bọn họ cũng không hiểu luôn sao? Ở địa bàn của người khác mà ra mặt đi đuổi khách hộ người ta luôn, đây là giáo dưỡng của nhà mấy người à? Luôn mồm mỉa mai Tiểu Cần đến từ nông thôn, sao nào, tổ tiên ba đời nhà ai không phải là nông dân?”
Nguyễn Tuyết Linh nói rất dõng dạc, giống như là trước đó bà không hề ghét bỏ Cố Cần lớn lên ở nông thôn, không hề chê bai Cố Cần không có giáo dục vậy.
Mặc dù Nguyễn Tuyết Linh cũng có chút trách móc Cố Cần đã làm mình mất mặt, cũng dự định răn dạy Cố Cần, nhưng mà lại không muốn phu nhân Hứa và phu nhân Tề có cớ để xem trò cười của mình.
Vả lại, bởi vì hôm qua ở trung tâm thương mại, Cố Cần tùy theo cách ăn mặc của bà, coi như là cũng biết nghe lời, bà cảm thấy Cố Cần cũng không đến nỗi không có thuốc chữa như vậy.
Hơn nữa, bà có thể ghét bỏ Cố Cần, không có nghĩa là ai cũng có thể ghét bỏ Cố Cần!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Cần đi đến cửa thì dừng bước một chút, thính lực của cô ấy rất tốt, cho dù giờ phút này âm thanh trong bữa tiệc rất hỗn loạn, nhưng mà cô ấy lại nghe được giọng nói dõng dạc khí phách của Nguyễn Tuyết Linh trong vô số lời nói bịa đặt và bôi nhọ của đám đông.
Giờ phút này tâm trạng của cô ấy bỗng nhiên có một chút vi diệu.
Cô ấy biết Nguyễn Tuyết Linh không thích mình, trời sinh tính tình cô ấy lạnh nhạt, cũng chưa từng khát khao tình thương của bố mẹ, đây cũng là lý do vì sao mà cô ấy biết thân phận mình là thiên kim thật của nhà họ Cố ở Cẩm Thành từ lâu rồi, nhưng mà cũng không quay về nhận người thân.
Thậm chí là lần này về nhà, cô ấy cũng vì ôm một mục đích khác.
Cô ấy biết vì sao Nguyễn Tuyết Linh lại có sự thay đổi lớn như thế, đó là bởi vì Cố Dạng.
Chỉ có điều, cô ấy còn không để ý, Cố Dạng lại vì cô ấy mà quan tâm…
Có lẽ bản thân Cố Dạng cũng không tự phát giác được điều đó.
“Chị ơi, chị muốn về sao không bảo em? Chúng ta cùng đi, muốn về cũng phải cùng về chứ.”
Một cái tay giữ cô ấy lại, sau lưng truyền đến giọng nói dịu dàng mà hoạt bát của Cố Dạng.
==
Lời tác giả:
Phát hiện có một số bé đáng yêu quên mất Phong Quyết, Phong Quyết là nam chính nha!
Mặc dù bây giờ anh ấy xuất hiện rất ít, nhưng mà sau này (chắc là) sẽ xuất hiện nhiều hơn.
Phong Quyết: nam chính hèn mọn được xuất hiện đầu tiên nhất trong ba truyện của Cửu Tịch, nhưng mà lại có tần suất xuất hiện ít nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro