Chương 30 - Thẻ Hội Viên Của Anh Bị Hủy Bỏ Rồi
Tại Sao Nhóc Gi...
Cửu Tịch Công Tử
2024-08-08 16:48:33
“Đúng là một nhóc con quê mùa, vô văn hóa khó dạy dỗ, đứng không ra đứng, ngồi chẳng ra ngồi, đúng là đồ vô học!” Nguyễn Tuyết Linh thầm mắng một câu, cực kỳ không hài lòng với Cố Cần.
Quá trình truyền máu đã kết thúc, bác sĩ Kỷ đang thu dọn hòm thuốc nghe vậy bỗng nhìn về phía Nguyễn Tuyết Linh, giọng nói hòa nhã: “Bà cố, cô Cố Cần đã nói như vậy rồi, chắc hẳn là có chứng cứ có thể chứng minh sự trong sạch của mình, chi bằng kiên nhẫn nói chuyện với cô ấy một chút.”
“Có đúng không? Cô Cố Cần?” Bác sĩ Kỷ nhìn về phía Cố Cần, nháy mắt với cô ấy ở góc mọi người không thể nào nhìn thấy được: Chị đại! Mau đưa video ra để lật tẩy đồ giả tạo kia đi!
Cố Dạng là người ngoài truyện, đương nhiên biết rõ bác sĩ Kỷ này tên là Kỷ Lâm Bạch, giám đốc đứng sau bệnh viện nhân dân số một Cẩm thành, một trong số những đàn em của Cố Cần. Anh ta đường đường là giám đốc bệnh viện, nhưng hôm nay lại đích thân đến tận nhà họ Cố để khám chữa, cũng là vì nể mặt Cố Cần.
Cố Dạng biết rõ, tình tiết bị vả mặt mà rất nhiều độc giả muốn chiêm ngưỡng rất nhanh sẽ tới rồi đây!
Vậy nên, cô phải đi trước một bước, ngồi dậy nắm lấy tay Nguyễn Tuyết Linh nói: “Mẹ ơi, không phải là chị đẩy con đâu, là do con không cẩn thận bước hụt nên tự mình ngã xuống mà thôi.”
Cô không muốn bị vả mặt đâu!
Nguyễn Tuyết Linh cau mày, càng bực Cố Cần hơn: “Cố Cần, giờ Dạng Dạng cũng đã nói đỡ cho cô rồi, cô không thể nào ra dáng một người chị được sao?”
Cố Cần chỉ im lặng nhìn Cố Dạng, nhưng Kỷ Lâm Bạch đã tức gần chết rồi, lại vẫn cứ phải duy trì hình tượng bác sĩ ôn hòa của mình, chỉ có thể liên tục thầm mắng Cố Dạng là đồ giả tạo ở trong lòng, không ngờ lại chọn lấy lùi làm tiến!
Đúng lúc Kỷ Lâm Bạch tức đến mức muốn cướp lấy điện thoại của chị đại nhà mình mở video ra để lật tẩy Cố Dạng
Cố Dạng lại nói một cách nghiêm túc: “Mẹ ơi, không phải là con nói đỡ cho chị đâu. Lúc đó điện thoại của chị đang quay video, nếu như mẹ không tin thì cứ xem video trong điện thoại của chị ấy.”
Ngón tay Cố Cần hơi khựng lại, ánh mắt nhìn về phía Cố Dạng xen lẫn sự kinh ngạc và nghiền ngẫm.
Kỷ Lâm Bạch: ?!!! Vãi chưởng! Sao lần này nhóc giả tạo lại không làm như dự đoán vậy?! Hơn nữa sao cô ta biết được bình thường điện thoại của chị đại nhà mình để chế độ quay video thế?
Quá trình truyền máu đã kết thúc, bác sĩ Kỷ đang thu dọn hòm thuốc nghe vậy bỗng nhìn về phía Nguyễn Tuyết Linh, giọng nói hòa nhã: “Bà cố, cô Cố Cần đã nói như vậy rồi, chắc hẳn là có chứng cứ có thể chứng minh sự trong sạch của mình, chi bằng kiên nhẫn nói chuyện với cô ấy một chút.”
“Có đúng không? Cô Cố Cần?” Bác sĩ Kỷ nhìn về phía Cố Cần, nháy mắt với cô ấy ở góc mọi người không thể nào nhìn thấy được: Chị đại! Mau đưa video ra để lật tẩy đồ giả tạo kia đi!
Cố Dạng là người ngoài truyện, đương nhiên biết rõ bác sĩ Kỷ này tên là Kỷ Lâm Bạch, giám đốc đứng sau bệnh viện nhân dân số một Cẩm thành, một trong số những đàn em của Cố Cần. Anh ta đường đường là giám đốc bệnh viện, nhưng hôm nay lại đích thân đến tận nhà họ Cố để khám chữa, cũng là vì nể mặt Cố Cần.
Cố Dạng biết rõ, tình tiết bị vả mặt mà rất nhiều độc giả muốn chiêm ngưỡng rất nhanh sẽ tới rồi đây!
Vậy nên, cô phải đi trước một bước, ngồi dậy nắm lấy tay Nguyễn Tuyết Linh nói: “Mẹ ơi, không phải là chị đẩy con đâu, là do con không cẩn thận bước hụt nên tự mình ngã xuống mà thôi.”
Cô không muốn bị vả mặt đâu!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Tuyết Linh cau mày, càng bực Cố Cần hơn: “Cố Cần, giờ Dạng Dạng cũng đã nói đỡ cho cô rồi, cô không thể nào ra dáng một người chị được sao?”
Cố Cần chỉ im lặng nhìn Cố Dạng, nhưng Kỷ Lâm Bạch đã tức gần chết rồi, lại vẫn cứ phải duy trì hình tượng bác sĩ ôn hòa của mình, chỉ có thể liên tục thầm mắng Cố Dạng là đồ giả tạo ở trong lòng, không ngờ lại chọn lấy lùi làm tiến!
Đúng lúc Kỷ Lâm Bạch tức đến mức muốn cướp lấy điện thoại của chị đại nhà mình mở video ra để lật tẩy Cố Dạng
Cố Dạng lại nói một cách nghiêm túc: “Mẹ ơi, không phải là con nói đỡ cho chị đâu. Lúc đó điện thoại của chị đang quay video, nếu như mẹ không tin thì cứ xem video trong điện thoại của chị ấy.”
Ngón tay Cố Cần hơi khựng lại, ánh mắt nhìn về phía Cố Dạng xen lẫn sự kinh ngạc và nghiền ngẫm.
Kỷ Lâm Bạch: ?!!! Vãi chưởng! Sao lần này nhóc giả tạo lại không làm như dự đoán vậy?! Hơn nữa sao cô ta biết được bình thường điện thoại của chị đại nhà mình để chế độ quay video thế?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro