Chương 30 - Thẻ Hội Viên Của Anh Bị Hủy Bỏ Rồi
Thẻ Hội Viên Củ...
Cửu Tịch Công Tử
2024-08-08 16:48:33
Tiết Đạc nhìn Cố Dạng mà ngây ngẩn cả người, tại sao mình lại có cảm giác cô nàng mưu mô này trở nên xinh đẹp hơn? Hơn nữa dáng vẻ bật lại người khác như thế này lại còn có chút đáng yêu nữa?
Đương nhiên, nếu không phải là bật lại anh ta thì Tiết Đạc còn có thể dừng lại thưởng thức lâu hơn một chút.
“Được voi đòi tiên!” Sắc mặt Tiết Đạc trầm xuống, Cố Dạng vì nhìn thấy mình đến đón cô ta cho nên mới được voi đòi tiên sao? Thật sự cho rằng mình cũng ngu xuẩn giống như đám Lôi Trì kia, nâng niu cô ta như nữ thần chắc.
“Phục vụ đâu, cô ta không phải là khách của tôi, đuổi cô ta ra đi, đừng quấy rầy chúng tôi dùng bữa.” Tiết Đạc tức giận vì Cố Dạng đã làm cho ta mất hết mặt mũi trước bạn mình, anh ta tức đến nỗi vứt lại một câu rồi quay lại bàn mình.
Anh ta vừa ngồi xuống thì người bên cạnh đều tò mò vây quanh.
“Ồ, Tiết Đạc à, cậu nhẫn tâm nhìn cô ta bị đuổi đi à?”
“Dù sao thì đó cũng là thiên kim được săn đón nhất trong thế hệ chúng ta đấy, Tiết Đạc đúng là không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.”
Mặc dù bọn họ nói như vậy, nhưng mà trong mắt lại tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác, dáng vẻ đang xem kịch vui.
Tiết Đạc khẽ lắc lắc ly rượu, khẽ hất cằm, tự tin nói: “Cô ta sẽ đến cầu xin tôi.”
Cô nàng Cố Dạng từ trước đến giờ vẫn luôn sĩ diện, làm sao có thể để cho mình bị đuổi ra khỏi Cẩm Ương Hiên ngay trước mặt nhiều người như vậy chứ?
Nhân viên phục vụ nhìn về phía Cố Dạng với vẻ áy náy, nói: “Thật xin lỗi, không có thẻ hội viên thì không thể dùng bữa ở Cẩm Ương Hiên được ạ, mời cô ra ngoài cho ạ.”
Cố Dạng: “Tôi nói là tôi đến đây tìm người.”
Nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua về phía Tiết Đạc, ý tứ rất rõ ràng, thế nhưng mà người mà cô tìm có vẻ không chào đón cô.
Tiết Đạc vểnh tai lên nghe bọn họ nói chuyện, anh ta có chút đắc ý, tí nữa anh ta sẽ để cho Cố Dạng phải nhận thua trước mặt những người bạn này của anh ta. Vừa nghĩ đến chuyện nữ thần mà những người khác tôn thờ chỉ có thể lấy lòng mình thì anh ta đã cảm thấy sung sướng đến mức muốn bay lên.
“Tôi tìm chị gái tôi, cô ấy ở đằng kia.” Cố Dạng chỉ về một góc vắng người của Cẩm Ương Hiên.
Lúc cô vừa bước vào Cẩm Ương Hiên thì đã nhìn thấy bóng dáng nữ chính rồi, người đã từng đọc tiểu thuyết như cô biết được, đại lão tương đối là khiêm tốn, mỗi lần đến Cẩm Ương Hiên ăn cơm đều ngồi trong góc vắng người.
Đương nhiên, nếu không phải là bật lại anh ta thì Tiết Đạc còn có thể dừng lại thưởng thức lâu hơn một chút.
“Được voi đòi tiên!” Sắc mặt Tiết Đạc trầm xuống, Cố Dạng vì nhìn thấy mình đến đón cô ta cho nên mới được voi đòi tiên sao? Thật sự cho rằng mình cũng ngu xuẩn giống như đám Lôi Trì kia, nâng niu cô ta như nữ thần chắc.
“Phục vụ đâu, cô ta không phải là khách của tôi, đuổi cô ta ra đi, đừng quấy rầy chúng tôi dùng bữa.” Tiết Đạc tức giận vì Cố Dạng đã làm cho ta mất hết mặt mũi trước bạn mình, anh ta tức đến nỗi vứt lại một câu rồi quay lại bàn mình.
Anh ta vừa ngồi xuống thì người bên cạnh đều tò mò vây quanh.
“Ồ, Tiết Đạc à, cậu nhẫn tâm nhìn cô ta bị đuổi đi à?”
“Dù sao thì đó cũng là thiên kim được săn đón nhất trong thế hệ chúng ta đấy, Tiết Đạc đúng là không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.”
Mặc dù bọn họ nói như vậy, nhưng mà trong mắt lại tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác, dáng vẻ đang xem kịch vui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Đạc khẽ lắc lắc ly rượu, khẽ hất cằm, tự tin nói: “Cô ta sẽ đến cầu xin tôi.”
Cô nàng Cố Dạng từ trước đến giờ vẫn luôn sĩ diện, làm sao có thể để cho mình bị đuổi ra khỏi Cẩm Ương Hiên ngay trước mặt nhiều người như vậy chứ?
Nhân viên phục vụ nhìn về phía Cố Dạng với vẻ áy náy, nói: “Thật xin lỗi, không có thẻ hội viên thì không thể dùng bữa ở Cẩm Ương Hiên được ạ, mời cô ra ngoài cho ạ.”
Cố Dạng: “Tôi nói là tôi đến đây tìm người.”
Nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua về phía Tiết Đạc, ý tứ rất rõ ràng, thế nhưng mà người mà cô tìm có vẻ không chào đón cô.
Tiết Đạc vểnh tai lên nghe bọn họ nói chuyện, anh ta có chút đắc ý, tí nữa anh ta sẽ để cho Cố Dạng phải nhận thua trước mặt những người bạn này của anh ta. Vừa nghĩ đến chuyện nữ thần mà những người khác tôn thờ chỉ có thể lấy lòng mình thì anh ta đã cảm thấy sung sướng đến mức muốn bay lên.
“Tôi tìm chị gái tôi, cô ấy ở đằng kia.” Cố Dạng chỉ về một góc vắng người của Cẩm Ương Hiên.
Lúc cô vừa bước vào Cẩm Ương Hiên thì đã nhìn thấy bóng dáng nữ chính rồi, người đã từng đọc tiểu thuyết như cô biết được, đại lão tương đối là khiêm tốn, mỗi lần đến Cẩm Ương Hiên ăn cơm đều ngồi trong góc vắng người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro