Chương 30 - Thẻ Hội Viên Của Anh Bị Hủy Bỏ Rồi
Tính Tình Của C...
Cửu Tịch Công Tử
2024-08-08 16:48:33
Cố Dạng thấy trên bàn ăn không có món nào bổ máu, thế là cô gọi vừa ở gần đó đến: “Cho một đĩa gan heo xào, hai lạng rượu kê, hâm nóng rượu kê lên giúp tôi.”
Sắc mặt của nhân viên phục vụ còn khó coi hơn gan heo, giống như là bị Cố Dạng làm nhục vậy.
Nếu không phải là nể tình bà chủ đang ở bên cạnh thì cô ta muốn hét vào mặt Cố Dạng rằng: đây là Cẩm Ương Hiên! Mỗi một món ăn đều là món ăn có cấp bậc ngang quốc yến, lấy đâu ra món ăn bình thường như gan heo xào?
Cố Dạng biết rõ còn cố ý hỏi lại: “Không có sao?”
Nhân viên phục vụ nhìn về phía Cố Cần với vẻ khó xử, thấy cô ấy gật đầu, trong lòng nhân viên phục vụ kinh ngạc, nhưng mà trên mặt lại không thể hiện ra, cô ta cố nặn ra một nụ cười với Cố Dạng: “Dạ có, xin quý khách hãy đợi một lát.”
Bà chủ nói có thì nhất định phải có.
Một lát sau, một đĩa gan heo xào vừa ra lò và một bình rượu kê ấm được đưa lên bàn.
“Tiểu tiên nữ à, cô thích ăn những thứ này sao?” Tô Dã ghét nhất là nội tạng động vật, cho nên rất khó tưởng tượng ra người ăn hoa uống sương như tiểu tiên nữ trước mặt lại muốn ăn những thứ này.
Cố Dạng đẩy cả gan heo xào và rượu kê đến trước mặt Phong Quyết, nói: “Tôi không ăn, cho A Quyết ăn.”
Cô phải bồi bổ cho kho máu nhỏ thì sau này dùng cũng không cảm thấy có cảm giác tội lỗi như trước nữa.
Phong Quyết ngước mắt, trong đôi mắt trong sáng thuần khiết xẹt qua sự ngạc nhiên, đôi môi mềm mại hơi nhếch lên cười một cái, dáng vẻ vẫn rất ngoan ngoãn dịu dàng: “Cảm ơn chị.”
Cố Dạng cảm thấy cậu có chút ngốc nghếch, cảm thấy thiếu niên ngoan ngoãn đơn thuần như vậy thật sự rất dễ làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn chà đạp cậu. Cô ho nhẹ một tiếng che giấu suy nghĩ của mình rồi dặn dò Phong Quyết: “Phải ăn hết.”
Phong Quyết: “Được.”
Cuối cùng thì Phong Quyết ăn hết đã gan heo kia sạch sẽ không còn một miếng.
Cố Dạng biết Cố Cần và đàn em có chuyện cần bàn nên cô rất biết điều, ăn chực xong thì dẫn theo Phong Quyết đi trước.
Tô Dã thu hồi lại tầm mắt, nhìn về phía Cố Cần ở đối diện: “Lão Đại, tình tình của cái cô Cố Dạng đó rất khác với những gì bọn em điều tra được.”
Mặc dù trên bàn ăn cậu ta gọi một câu rồi một câu ‘tiểu tiên nữ’ rồi lại ‘em gái’, nhưng mà thực tế thì cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào cử chỉ và hành vi của Cố Dạng.
Sắc mặt của nhân viên phục vụ còn khó coi hơn gan heo, giống như là bị Cố Dạng làm nhục vậy.
Nếu không phải là nể tình bà chủ đang ở bên cạnh thì cô ta muốn hét vào mặt Cố Dạng rằng: đây là Cẩm Ương Hiên! Mỗi một món ăn đều là món ăn có cấp bậc ngang quốc yến, lấy đâu ra món ăn bình thường như gan heo xào?
Cố Dạng biết rõ còn cố ý hỏi lại: “Không có sao?”
Nhân viên phục vụ nhìn về phía Cố Cần với vẻ khó xử, thấy cô ấy gật đầu, trong lòng nhân viên phục vụ kinh ngạc, nhưng mà trên mặt lại không thể hiện ra, cô ta cố nặn ra một nụ cười với Cố Dạng: “Dạ có, xin quý khách hãy đợi một lát.”
Bà chủ nói có thì nhất định phải có.
Một lát sau, một đĩa gan heo xào vừa ra lò và một bình rượu kê ấm được đưa lên bàn.
“Tiểu tiên nữ à, cô thích ăn những thứ này sao?” Tô Dã ghét nhất là nội tạng động vật, cho nên rất khó tưởng tượng ra người ăn hoa uống sương như tiểu tiên nữ trước mặt lại muốn ăn những thứ này.
Cố Dạng đẩy cả gan heo xào và rượu kê đến trước mặt Phong Quyết, nói: “Tôi không ăn, cho A Quyết ăn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô phải bồi bổ cho kho máu nhỏ thì sau này dùng cũng không cảm thấy có cảm giác tội lỗi như trước nữa.
Phong Quyết ngước mắt, trong đôi mắt trong sáng thuần khiết xẹt qua sự ngạc nhiên, đôi môi mềm mại hơi nhếch lên cười một cái, dáng vẻ vẫn rất ngoan ngoãn dịu dàng: “Cảm ơn chị.”
Cố Dạng cảm thấy cậu có chút ngốc nghếch, cảm thấy thiếu niên ngoan ngoãn đơn thuần như vậy thật sự rất dễ làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn chà đạp cậu. Cô ho nhẹ một tiếng che giấu suy nghĩ của mình rồi dặn dò Phong Quyết: “Phải ăn hết.”
Phong Quyết: “Được.”
Cuối cùng thì Phong Quyết ăn hết đã gan heo kia sạch sẽ không còn một miếng.
Cố Dạng biết Cố Cần và đàn em có chuyện cần bàn nên cô rất biết điều, ăn chực xong thì dẫn theo Phong Quyết đi trước.
Tô Dã thu hồi lại tầm mắt, nhìn về phía Cố Cần ở đối diện: “Lão Đại, tình tình của cái cô Cố Dạng đó rất khác với những gì bọn em điều tra được.”
Mặc dù trên bàn ăn cậu ta gọi một câu rồi một câu ‘tiểu tiên nữ’ rồi lại ‘em gái’, nhưng mà thực tế thì cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào cử chỉ và hành vi của Cố Dạng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro