Chương 30 - Thẻ Hội Viên Của Anh Bị Hủy Bỏ Rồi
Tôi Chính Là Co...
Cửu Tịch Công Tử
2024-08-08 16:48:33
Tô Dã nói nhiều như vậy, đến khi cậu ta dừng lại lấy đồ uống thì mới phát hiện ra bầu không khí như đã đóng băng rồi.
Mắt phải cậu ta giật giật, bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, ngẩng đầu nhìn lên thì mới phát hiện là ánh mắt của lão đại nhà mình có chút lạnh lẽo, mà cậu ta cũng phát hiện bên cạnh lão đại nhà mình có hai giọng nói lạ trông rất xinh đẹp.
Một nam một nữ này đến đây từ lúc nào vậy?
Có thể ngồi chung một bàn với lão đại thì chắc là bạn bè của lão đại ở Cẩm Thành nhỉ?
Cô gái xinh xắn như tiểu tiên nữ ngồi ở đối diện dịu dàng cười hỏi: “Con nhỏ giả tạo là ai vậy?”
Thấy tiểu tiên nữ chủ động nói chuyện với mình, Tô Dã cảm thấy như xuân về hoa nở, lập tức trả lời: “Thì chính là con nhỏ thiên kim giả Cố Dạng của nhà họ Cố thôi!”
Tô Dã lại hỏi: “Tiểu tiên nữ à, tôi tên là Tô Dã, cô tên gì vậy?”
Cố Cần và Phong Quyết đều lặng lẽ giơ ly rượu lên, che khuất đi vẻ phức tạp trong ánh mắt.
Cố Dạng: “Tôi tên là Cố Dạng.”
Bầu không khí dường như tràn ngập sự tĩnh mịch.
Cái ly trong tay Tô Dã bỗng nhiên rơi xuống, cậu ta dùng một tay khác đỡ được cái ly, cậu ta nhìn thế nào cũng không thấy cô Cố Dạng này liên quan đến con nhỏ giả tạo mà Kỷ Lâm Bạch miêu tả cả thế là cậu ta cười nhe răng: “Ha ha ha, không ngờ vậy mà cô lại cùng tên với con nhỏ giả tạo kia.”
Cố Dạng mỉm cười nhìn Tô Dã: “Tôi chính là thiên kim giả của nhà họ Cố đang đứng số một trên bảng hot search, là con nhỏ giả tạo mà cậu vừa nhắc đến đấy.”
Tô Dã: “?!!!”
“Cô là con nhỏ giả tạo kia?! Chuyện này sao có thể được!” Tô Dã kinh ngạc, lập tức gập laptop lại, quay đầu lại nhìn về phía Cố Cần, chờ mong cô ấy giải thích.
Không phải là tên Kỷ Lâm Bạch đó nói lão đại vừa về nhà họ Cố thì đã bị thiên kim giả của nhà họ Cố hãm hại sao? Lấy tính cách có thù tất báo của lão đại thì làm sao có thể để con nhỏ giả tạo đó vào địa bàn của lão đại ăn cơm? Còn ngồi cùng một chỗ nữa chứ?
Nhưng mà, Cố Cần lại nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Cô ấy chính là Cố Dạng, em gái tôi.”
Lần này không chỉ là Tô Dã sợ ngây người, mà ngay cả Cố Dạng cũng sợ ngây người.
Cô mặt dày mày dạn ăn chực đại lão là bởi vì biết đại lão không quan tâm đến bữa cơm này, tiện thể thăm dò thái độ của đại lão đối với cô.
Mắt phải cậu ta giật giật, bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, ngẩng đầu nhìn lên thì mới phát hiện là ánh mắt của lão đại nhà mình có chút lạnh lẽo, mà cậu ta cũng phát hiện bên cạnh lão đại nhà mình có hai giọng nói lạ trông rất xinh đẹp.
Một nam một nữ này đến đây từ lúc nào vậy?
Có thể ngồi chung một bàn với lão đại thì chắc là bạn bè của lão đại ở Cẩm Thành nhỉ?
Cô gái xinh xắn như tiểu tiên nữ ngồi ở đối diện dịu dàng cười hỏi: “Con nhỏ giả tạo là ai vậy?”
Thấy tiểu tiên nữ chủ động nói chuyện với mình, Tô Dã cảm thấy như xuân về hoa nở, lập tức trả lời: “Thì chính là con nhỏ thiên kim giả Cố Dạng của nhà họ Cố thôi!”
Tô Dã lại hỏi: “Tiểu tiên nữ à, tôi tên là Tô Dã, cô tên gì vậy?”
Cố Cần và Phong Quyết đều lặng lẽ giơ ly rượu lên, che khuất đi vẻ phức tạp trong ánh mắt.
Cố Dạng: “Tôi tên là Cố Dạng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bầu không khí dường như tràn ngập sự tĩnh mịch.
Cái ly trong tay Tô Dã bỗng nhiên rơi xuống, cậu ta dùng một tay khác đỡ được cái ly, cậu ta nhìn thế nào cũng không thấy cô Cố Dạng này liên quan đến con nhỏ giả tạo mà Kỷ Lâm Bạch miêu tả cả thế là cậu ta cười nhe răng: “Ha ha ha, không ngờ vậy mà cô lại cùng tên với con nhỏ giả tạo kia.”
Cố Dạng mỉm cười nhìn Tô Dã: “Tôi chính là thiên kim giả của nhà họ Cố đang đứng số một trên bảng hot search, là con nhỏ giả tạo mà cậu vừa nhắc đến đấy.”
Tô Dã: “?!!!”
“Cô là con nhỏ giả tạo kia?! Chuyện này sao có thể được!” Tô Dã kinh ngạc, lập tức gập laptop lại, quay đầu lại nhìn về phía Cố Cần, chờ mong cô ấy giải thích.
Không phải là tên Kỷ Lâm Bạch đó nói lão đại vừa về nhà họ Cố thì đã bị thiên kim giả của nhà họ Cố hãm hại sao? Lấy tính cách có thù tất báo của lão đại thì làm sao có thể để con nhỏ giả tạo đó vào địa bàn của lão đại ăn cơm? Còn ngồi cùng một chỗ nữa chứ?
Nhưng mà, Cố Cần lại nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Cô ấy chính là Cố Dạng, em gái tôi.”
Lần này không chỉ là Tô Dã sợ ngây người, mà ngay cả Cố Dạng cũng sợ ngây người.
Cô mặt dày mày dạn ăn chực đại lão là bởi vì biết đại lão không quan tâm đến bữa cơm này, tiện thể thăm dò thái độ của đại lão đối với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro