Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Nằm Thẳng Trong Niên Đại Văn
Chương 2
Tửu Yểu
2024-07-11 02:47:01
Thực tế bị người ta mắng chửi, sao trong mơ cũng bị mắng chửi luôn vậy, cô không thể chịu đựng được trực tiếp hất tay người phụ nữ đang chĩa vào mặt mình.
"Đừng dùng ngón tay chỉ vào bố mày, cẩn thận tao bẻ hãy rồi nhét vào cái miệng thối của mày đó."
Giọng nói mềm mại, lời nói sắc bén.
Người phụ nữ ngây ra, những người đứng bên cạnh xem trò cười im bặt, bọn họ chưa từng nghe Hạ Đào nói chuyện như vậy?
Sau khi mắng xong, Hạ Đào không thấy thoải mái hơn, ngược lại càng khó chịu hơn, cảm giác cơ thể nóng rực kỳ lạ khiến toàn thân cô như bị bọc trong túi ni lông, ngột ngạt, như thể cả người sắp biến thành nước sắp sôi.
Cô không biết mình bị làm sao, không giống như uống say, ngược lại giống như bị chuốc thuốc.
"Cô, cô..." Người phụ nữ tức đến mức mặt đỏ bừng như gan heo.
Cơ thể khó chịu khiến Hạ Đào rất muốn nôn, những người xung quanh tụ tập lại, chỉ trỏ, ánh mắt khinh thường khiến không khí trở nên loãng đi.
Hạ Đào nhíu mày muốn rời khỏi đây, nhưng lại bị một người phụ nữ từ trong đám đông bước ra nắm lấy tay.
"A Đào, mau xin lỗi Vương Quyên đi."
Người phụ nữ tỏ ra rất thân thiết, sau khi giáo huấn Hạ Đào xong, lại quay sang nói với người phụ nữ tên Vương Quyên kia:
"Vương Quyên, xin lỗi nhé, em gái tôi say rồi, không cố ý đâu, tôi thay nó xin lỗi cô."
"?"
Hạ Đào thấy thật nực cười, người phụ nữ này là ai?
Cô vốn đã khó chịu, giờ lại càng muốn nôn.
Vương Quyên trừng mắt nhìn Hạ Đào.
"Không liên quan đến cô đâu Xuân Hiểu, cô quá tốt bụng nên mới bị cô ta bắt nạt mãi, tôi nói cô ta có vấn đề về tư tưởng, nên được giáo dục tử tế!"
Xuân Hiểu, Triệu Xuân Hiểu?
Hạ Đào nhìn người phụ nữ đang nắm tay mình, trong lòng dâng lên một sự ghê tởm, theo bản năng nhíu mày.
"Buông ra."
Giọng nói rất lạnh, dùng sức hất tay cô ta.
Triệu Xuân Hiểu loạng choạng, như thể bị thái độ của Hạ Đào làm cho buồn bã, trợn tròn mắt, chưa kịp phản ứng thì một người đàn ông từ phía sau đi tới, giọng điệu không vui:
"Hạ Đào, cô nói gì vậy? Sao cô có thể vô ơn như vậy, Xuân Hiểu là chị cô, cô có thái độ gì thế, làm người sao có thể độc ác như vậy.
Vương Quyên nói đúng, chúng tôi vốn không chào đón cô, nếu không phải Xuân Hiểu cầu xin thay cô, cô tưởng mình có thể vào được sao?
"Còn nữa, cô là con gái mà uống thành ra thế này, người khác tốt bụng nhắc nhở cô, không biết ơn thì thôi còn mắng người ta, thật sự cho rằng người khác nợ cô sao?"
"Đừng dùng ngón tay chỉ vào bố mày, cẩn thận tao bẻ hãy rồi nhét vào cái miệng thối của mày đó."
Giọng nói mềm mại, lời nói sắc bén.
Người phụ nữ ngây ra, những người đứng bên cạnh xem trò cười im bặt, bọn họ chưa từng nghe Hạ Đào nói chuyện như vậy?
Sau khi mắng xong, Hạ Đào không thấy thoải mái hơn, ngược lại càng khó chịu hơn, cảm giác cơ thể nóng rực kỳ lạ khiến toàn thân cô như bị bọc trong túi ni lông, ngột ngạt, như thể cả người sắp biến thành nước sắp sôi.
Cô không biết mình bị làm sao, không giống như uống say, ngược lại giống như bị chuốc thuốc.
"Cô, cô..." Người phụ nữ tức đến mức mặt đỏ bừng như gan heo.
Cơ thể khó chịu khiến Hạ Đào rất muốn nôn, những người xung quanh tụ tập lại, chỉ trỏ, ánh mắt khinh thường khiến không khí trở nên loãng đi.
Hạ Đào nhíu mày muốn rời khỏi đây, nhưng lại bị một người phụ nữ từ trong đám đông bước ra nắm lấy tay.
"A Đào, mau xin lỗi Vương Quyên đi."
Người phụ nữ tỏ ra rất thân thiết, sau khi giáo huấn Hạ Đào xong, lại quay sang nói với người phụ nữ tên Vương Quyên kia:
"Vương Quyên, xin lỗi nhé, em gái tôi say rồi, không cố ý đâu, tôi thay nó xin lỗi cô."
"?"
Hạ Đào thấy thật nực cười, người phụ nữ này là ai?
Cô vốn đã khó chịu, giờ lại càng muốn nôn.
Vương Quyên trừng mắt nhìn Hạ Đào.
"Không liên quan đến cô đâu Xuân Hiểu, cô quá tốt bụng nên mới bị cô ta bắt nạt mãi, tôi nói cô ta có vấn đề về tư tưởng, nên được giáo dục tử tế!"
Xuân Hiểu, Triệu Xuân Hiểu?
Hạ Đào nhìn người phụ nữ đang nắm tay mình, trong lòng dâng lên một sự ghê tởm, theo bản năng nhíu mày.
"Buông ra."
Giọng nói rất lạnh, dùng sức hất tay cô ta.
Triệu Xuân Hiểu loạng choạng, như thể bị thái độ của Hạ Đào làm cho buồn bã, trợn tròn mắt, chưa kịp phản ứng thì một người đàn ông từ phía sau đi tới, giọng điệu không vui:
"Hạ Đào, cô nói gì vậy? Sao cô có thể vô ơn như vậy, Xuân Hiểu là chị cô, cô có thái độ gì thế, làm người sao có thể độc ác như vậy.
Vương Quyên nói đúng, chúng tôi vốn không chào đón cô, nếu không phải Xuân Hiểu cầu xin thay cô, cô tưởng mình có thể vào được sao?
"Còn nữa, cô là con gái mà uống thành ra thế này, người khác tốt bụng nhắc nhở cô, không biết ơn thì thôi còn mắng người ta, thật sự cho rằng người khác nợ cô sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro