Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai
Chương 17
2024-11-02 16:28:27
Ở nhà cô út có thể nói không thoải mái bằng ở quê, tuy bận rộn nhưng lại tràn trề sức sống.
7 giờ sáng mỗi ngày thức dậy dọn dẹp, ăn sáng xong liền bị cô út đưa đến Cung thiếu nhi, Tô Cẩn Du lọt vào mắt xanh của giáo viên, mỗi lần giáo viên nữ xinh đẹp nhìn anh thì hai mắt sáng lên, bắt anh ngồi trên bục giảng nửa ngày trời, chẳng vẽ cái gì, vẽ mỗi cái vòng tròn.
Trong một buổi sáng Tô Cẩn Du đã vẽ hơn nửa hộp phấn. Kiểu huấn luyện nhạt nhẽo lại buồn tẻ này, tinh thần và thân thể của một đứa trẻ không thể chịu đựng nổi, mỗi lần đến giữa trưa Tô Cẩn Du đều khóc nháo một lúc, sau đó ăn uống no nê. À mà bữa trưa cũng là do giáo viên cung cấp, ngày nào cũng có thịt.
Ăn cơm xong phải đi ngủ trưa, Tô Cẩn Du cực kỳ thoải mái, phòng vẽ không lớn, trong góc phòng còn đặt một cái giường nhỏ, buổi trưa Tô Cẩn Du ngủ hơn 2 tiếng mới dậy.
Buổi chiều cũng ở Cung thiếu niên, đến khi mặt trời xuống núi Lý Ứng Hiếu mới đến đón anh về. Bỏ công bỏ sức bồi dưỡng anh như vậy bởi vì kỳ nghỉ đông sẽ có cuộc thi vẽ tranh thiếu nhi toàn quốc, đưa trẻ nào càng nhỏ tuổi sẽ càng dễ được giải, mà ở đây anh chính là đứa bé nhỏ tuổi nhất, có thiên phú nhất, nếu thi đấu tốt đạt được giải thưởng sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Đương nhiên, người được lợi nhiều nhất chính là bản thân Tô Cẩn Du. Anh không hứng thú lắm với cuộc thi này, cái khác không nói, thân thể của anh vẫn là của một đứa bé 7 8 tuổi, tham gia cuộc thi của thiếu niên nhìn thế nào cũng giống đang bắt nạt một đứa trẻ.
Tháng 9, học sinh bắt đầu đi học lại, cô út cũng phải đi làm, lại quên nói, cô út hát rất hay, vì là vợ chú út nên được làm giáo viên âm nhạc ở trường tiểu học số 5. Bởi vậy Tô Cẩn Du phải tự mình đi đến Cung thiếu niên, vào thời đại này con người vẫn còn rất đơn thuần, trẻ con ra đường một mình người lớn cũng rất yên tâm.
“Cẩn Du, hôm nay không vẽ vòng tròn nữa, em nhìn xem đây là gì?” Cô giáo xinh đẹp lấy một cái hộp ra, bên trong chính là cọ vẽ sơn dầu nhiều màu sắc, Tô Cẩn Du cảm động muốn khóc, anh sắp ngồi cùng cái bảng đen gần một tháng trời rồi, dùng phấn vẽ đến mức tay sắp biến thành màu trắng.
“Cọ vẽ!” Tô Cẩn Du đang ngồi trên ghế nhìn thấy liền vui vẻ khua chân, bộ dáng đáng yêu kia làm người khác buồn cười. Bây giờ tỏ ra đáng yêu đã trở thành một phần không thể thiếu của Tô Cẩn Du. Anh giả bộ đáng yêu làm nũng rất thuận buồm xuôi gió, đây cũng là thành quả Tô Thư Nhan bồi dưỡng bấy lâu nay.
“Cẩn Du ngoan quá, hôm nay chúng ta vẽ cờ đỏ sao vàng được không nào?” Tô Cẩn Du lâng lâng, bất luận là thời đại nào, học sinh tiểu học tham gia thi đấu vẽ sao vàng cùng với cờ đỏ thêm hai cái khăn quàng đỏ dễ được giải nhất.
Chớp mắt thu qua đông đến, ngày học sinh được nghỉ học, việc Tô Cẩn Du tham gia thi đấu cùng được gửi lên chương trình.
“Kiến Quốc, hai ngày nữa anh phải đi thủ đô công tác sao?” Trên bàn ăn cô út hỏi.
“Ừm, ngày 15, sao vậy?”
Cô út cười: “Ngày 15 Cẩn Du đi thủ đô tham gia thi đấu, em sợ buổi tối nó sẽ khóc, vừa hay có thể ở cùng anh.”
Chú út gật đầu: “Được, buổi tối anh và Cẩn Du ở lại khách sạn, đúng rồi, sau khi thi xong em đưa thằng bé về quê đi, không chừng anh chị hai rất nhớ nó.”
“Vâng, anh suy nghĩ chu đáo.”
Ngày 15,trời vẫn chưa sáng, Tô Cẩn Du đã bị cô út lôi từ ổ nhỏ dậy.
Thời tiết rất lạnh, Tô Cẩn Du không cách nào rời khỏi cái ổ ấm áp, anh ôm chặt tay Lý Ứng Hiếu sống chết không chịu buông: “Cô út, anh Ứng Hiếu đang ngủ mà, cho con nằm 10 phút nữa thôi.”
Không nghĩ tới câu không được của cô út còn chưa nói ra, Lý Ứng Hiếu đã bật dậy: “Cẩn Du, nhìn xem anh đã dậy rồi.”
Ôi trời, anh ấy lợi hại đó. Tục ngữ nói rất hay, sức mạnh của tấm gương rất vĩ đại, bên cạnh anh có một thiếu niên 24 tuổi xuất sắc như thế.
Cô út cười tủm tỉm lấy ra một bộ quần áo mới rất đẹp: “Mau đi đánh răng rửa mặt còn thay đồ mới nào.”
Từ khi đến thành phố, Tô Cẩn Du cuối cùng cũng đánh răng, cảm giác hơi thở thơm mát thật kì diệu.
Bộ quần áo mới trong tay cô út không phải dùng mấy mảnh vải nhờ thợ may chắp vá lại, nhân dịp cuộc tranh tài này, cô út đến của hàng mua cho anh, bộ tây phục màu đen, một đôi giày da nhỏ màu đen, bộ trang phục này ở nơi này, thời đại này, ngay cả gia đình khá giả cũng không mặc, quá đắt đỏ, nơi dùng bộ trang phục này chỉ có quán chụp ảnh, chụp nghệ thuật cho mấy em nhỏ.
Thẩm mỹ của cô út rất tốt, bà ấy phối quần áo mà kiểu dáng đến tận thế kỷ 21 không hề lỗi thời.
Nhưng cô út thấy anh mặc bộ đồ này thì không hài lòng, vốn dĩ Tô Cẩn Du đã béo hơn những bạn nhỏ cùng lứa một chút, lại cộng thêm thời tiết lạnh giá, không những mặc áo vải quần vải, còn khoác thêm cái áo bông mẹ Tô đưa, bộ quần áo này mặc trên người cậu liền căng phồng ra, nhìn thế nào cũng không thuận mắt.
“Đã sắp xếp xong chưa, xe đơn vị tới đón rồi.” Chú út đứng trước gương, ông ấy đang nghiêm túc chỉnh lại cà vạt, thân hình cao lớn đứng thẳng tắp, chú út mặc tây trang rất đẹp.
Tô Cẩn Du nhìn bản thân trong gương, chậc chậc, hai chữ thôi, tủi thân quá.
7 giờ sáng mỗi ngày thức dậy dọn dẹp, ăn sáng xong liền bị cô út đưa đến Cung thiếu nhi, Tô Cẩn Du lọt vào mắt xanh của giáo viên, mỗi lần giáo viên nữ xinh đẹp nhìn anh thì hai mắt sáng lên, bắt anh ngồi trên bục giảng nửa ngày trời, chẳng vẽ cái gì, vẽ mỗi cái vòng tròn.
Trong một buổi sáng Tô Cẩn Du đã vẽ hơn nửa hộp phấn. Kiểu huấn luyện nhạt nhẽo lại buồn tẻ này, tinh thần và thân thể của một đứa trẻ không thể chịu đựng nổi, mỗi lần đến giữa trưa Tô Cẩn Du đều khóc nháo một lúc, sau đó ăn uống no nê. À mà bữa trưa cũng là do giáo viên cung cấp, ngày nào cũng có thịt.
Ăn cơm xong phải đi ngủ trưa, Tô Cẩn Du cực kỳ thoải mái, phòng vẽ không lớn, trong góc phòng còn đặt một cái giường nhỏ, buổi trưa Tô Cẩn Du ngủ hơn 2 tiếng mới dậy.
Buổi chiều cũng ở Cung thiếu niên, đến khi mặt trời xuống núi Lý Ứng Hiếu mới đến đón anh về. Bỏ công bỏ sức bồi dưỡng anh như vậy bởi vì kỳ nghỉ đông sẽ có cuộc thi vẽ tranh thiếu nhi toàn quốc, đưa trẻ nào càng nhỏ tuổi sẽ càng dễ được giải, mà ở đây anh chính là đứa bé nhỏ tuổi nhất, có thiên phú nhất, nếu thi đấu tốt đạt được giải thưởng sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Đương nhiên, người được lợi nhiều nhất chính là bản thân Tô Cẩn Du. Anh không hứng thú lắm với cuộc thi này, cái khác không nói, thân thể của anh vẫn là của một đứa bé 7 8 tuổi, tham gia cuộc thi của thiếu niên nhìn thế nào cũng giống đang bắt nạt một đứa trẻ.
Tháng 9, học sinh bắt đầu đi học lại, cô út cũng phải đi làm, lại quên nói, cô út hát rất hay, vì là vợ chú út nên được làm giáo viên âm nhạc ở trường tiểu học số 5. Bởi vậy Tô Cẩn Du phải tự mình đi đến Cung thiếu niên, vào thời đại này con người vẫn còn rất đơn thuần, trẻ con ra đường một mình người lớn cũng rất yên tâm.
“Cẩn Du, hôm nay không vẽ vòng tròn nữa, em nhìn xem đây là gì?” Cô giáo xinh đẹp lấy một cái hộp ra, bên trong chính là cọ vẽ sơn dầu nhiều màu sắc, Tô Cẩn Du cảm động muốn khóc, anh sắp ngồi cùng cái bảng đen gần một tháng trời rồi, dùng phấn vẽ đến mức tay sắp biến thành màu trắng.
“Cọ vẽ!” Tô Cẩn Du đang ngồi trên ghế nhìn thấy liền vui vẻ khua chân, bộ dáng đáng yêu kia làm người khác buồn cười. Bây giờ tỏ ra đáng yêu đã trở thành một phần không thể thiếu của Tô Cẩn Du. Anh giả bộ đáng yêu làm nũng rất thuận buồm xuôi gió, đây cũng là thành quả Tô Thư Nhan bồi dưỡng bấy lâu nay.
“Cẩn Du ngoan quá, hôm nay chúng ta vẽ cờ đỏ sao vàng được không nào?” Tô Cẩn Du lâng lâng, bất luận là thời đại nào, học sinh tiểu học tham gia thi đấu vẽ sao vàng cùng với cờ đỏ thêm hai cái khăn quàng đỏ dễ được giải nhất.
Chớp mắt thu qua đông đến, ngày học sinh được nghỉ học, việc Tô Cẩn Du tham gia thi đấu cùng được gửi lên chương trình.
“Kiến Quốc, hai ngày nữa anh phải đi thủ đô công tác sao?” Trên bàn ăn cô út hỏi.
“Ừm, ngày 15, sao vậy?”
Cô út cười: “Ngày 15 Cẩn Du đi thủ đô tham gia thi đấu, em sợ buổi tối nó sẽ khóc, vừa hay có thể ở cùng anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chú út gật đầu: “Được, buổi tối anh và Cẩn Du ở lại khách sạn, đúng rồi, sau khi thi xong em đưa thằng bé về quê đi, không chừng anh chị hai rất nhớ nó.”
“Vâng, anh suy nghĩ chu đáo.”
Ngày 15,trời vẫn chưa sáng, Tô Cẩn Du đã bị cô út lôi từ ổ nhỏ dậy.
Thời tiết rất lạnh, Tô Cẩn Du không cách nào rời khỏi cái ổ ấm áp, anh ôm chặt tay Lý Ứng Hiếu sống chết không chịu buông: “Cô út, anh Ứng Hiếu đang ngủ mà, cho con nằm 10 phút nữa thôi.”
Không nghĩ tới câu không được của cô út còn chưa nói ra, Lý Ứng Hiếu đã bật dậy: “Cẩn Du, nhìn xem anh đã dậy rồi.”
Ôi trời, anh ấy lợi hại đó. Tục ngữ nói rất hay, sức mạnh của tấm gương rất vĩ đại, bên cạnh anh có một thiếu niên 24 tuổi xuất sắc như thế.
Cô út cười tủm tỉm lấy ra một bộ quần áo mới rất đẹp: “Mau đi đánh răng rửa mặt còn thay đồ mới nào.”
Từ khi đến thành phố, Tô Cẩn Du cuối cùng cũng đánh răng, cảm giác hơi thở thơm mát thật kì diệu.
Bộ quần áo mới trong tay cô út không phải dùng mấy mảnh vải nhờ thợ may chắp vá lại, nhân dịp cuộc tranh tài này, cô út đến của hàng mua cho anh, bộ tây phục màu đen, một đôi giày da nhỏ màu đen, bộ trang phục này ở nơi này, thời đại này, ngay cả gia đình khá giả cũng không mặc, quá đắt đỏ, nơi dùng bộ trang phục này chỉ có quán chụp ảnh, chụp nghệ thuật cho mấy em nhỏ.
Thẩm mỹ của cô út rất tốt, bà ấy phối quần áo mà kiểu dáng đến tận thế kỷ 21 không hề lỗi thời.
Nhưng cô út thấy anh mặc bộ đồ này thì không hài lòng, vốn dĩ Tô Cẩn Du đã béo hơn những bạn nhỏ cùng lứa một chút, lại cộng thêm thời tiết lạnh giá, không những mặc áo vải quần vải, còn khoác thêm cái áo bông mẹ Tô đưa, bộ quần áo này mặc trên người cậu liền căng phồng ra, nhìn thế nào cũng không thuận mắt.
“Đã sắp xếp xong chưa, xe đơn vị tới đón rồi.” Chú út đứng trước gương, ông ấy đang nghiêm túc chỉnh lại cà vạt, thân hình cao lớn đứng thẳng tắp, chú út mặc tây trang rất đẹp.
Tô Cẩn Du nhìn bản thân trong gương, chậc chậc, hai chữ thôi, tủi thân quá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro