Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai
Chương 19
2024-11-02 16:28:27
Khi Tô San chết rồi! Tằng Thương Thủy vừa từ nước ngoài về, hắn vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng, chuẩn bị lên chức, sau này có thể về nhà thường xuyên, hắn vội vàng về nhà chia sẻ niềm vui với mẹ.
Vừa vào đến nhà hắn đã nghe được tin tức này. Mẹ hắn ngồi ở phòng khách, vừa đan áo cho hắn vừa nhìn hắn rồi nói: “Tô San chết rồi.”
Đầu Tằng Thương Thủy ong ong, hắn cúi đầu nhìn giày của mình: “Vậy sao, chết thế nào?”
“Nói là giết thằng nhóc nhà họ Lâm, sau khi vào tù thì sợ tội tự sát.”
Tằng Thương Thủy sửng sốt: “Mẹ… Mẹ nói gì vậy, cô ta giết ai…”
Bà ta nhíu mày: “Bao nhiêu năm qua mẹ dạy con thế nào, gặp chuyện không sợ hãi, không hoảng loạn.”
Trước mặt mẹ mình, Tằng Thương Thủy không còn vẻ mặt sát phạt quyết đoán như bên ngoài: “Con xin lỗi…”
Dù thế nào thì Tằng Thương Thủy cũng không tin Tô San giết người, Tô San là người có tính cách nhu nhược yếu đuối, mà người đó còn là Lâm Dược, chuyện này tuyệt đối không thể.
Tằng Thương Thủy muốn điều tra chuyện này từ đầu đến cuối, nhưng hắn phát hiện chẳng cần điều tra gì cả, chỉ cần tùy tiện hỏi bất kỳ người nào, thì chân tướng chuyện này đã được phơi bày.
Lâm Dược không thích ách Tô Cẩn Du đối xử với Tô San, nên đã xảy ra tranh chấp, khi đó Tổ Cẩn Du dùng dao gọt trái cây đâm chết Lâm Dược, vì vậy Tô San đã gánh tội thay em trai.
Tô San và Lâm Dược rất xứng đôi, Tằng Thương Thủy cười một tiếng, không có bất kỳ sự châm chọc nào cả.
Hắn luôn biết mối quan hệ giữa Tô San và Lâm Dược, biết Tô San yêu Lâm Dược, và Lâm Dược cũng thế, cho nên khi Tô San yêu cầu ly hôn hắn đã đồng ý ngay lập tức.
Hắn còn nhớ năm hắn thăng chức, dẫn Tô San và mẹ hắn vào thành phố, nhà Lâm Dược ở đối diện nhà hắn.
Khi đó cũng là buổi chiều, ánh vàng ươm dịu dàng chiếu xuống, Lâm Dược đang phơi quần áo, nhìn thấy bọn họ chuyển đến nên chạy sang giúp đỡ.
Tằng Thương Thủy có rất ít ký ức về Tô San và Lâm Dược, thời gian hắn ở nhà rất ít. Ký ức sâu nhất là Tết của một năm nào đó, vừa lúc hắn về, 30 Tết Tô San sốt cao 39 độ, hắn đưa Tô San đến bệnh viện, mẹ hắn nói xui xẻo nên không đi cùng.
Đại khái là sau khi ăn tất niên xong thì Lâm Dược đến bệnh viện. Nghe nói Tô San ngã bệnh nên mang sủi cảo đến thăm.
Tằng Thương Thủy gật đầu, tìm điều dưỡng đến thay thuốc, sau khi về thì thấy Lâm Dược đang ngồi cạnh giường Tô San, dịu dàng vuốt ve trán cô ta, ánh mắt chất chứa yêu thương.
Tằng Thương Thủy bình tĩnh bước vào, Lâm Dược vội vàng giải thích, Tằng Thương Thủy chẳng quan tâm. Hắn hiểu tính cách của Tô San, cho dù hắn không có cảm giác gì với cô ta, nhưng cô ta sẽ không phản bội hắn. Lâm Dược ái mộ Tô San, hắn cũng sẽ không giận cá chém thớt sang cô ta.
Điều thú vị là, khi thấy hắn không có phản ứng gì thì Lâm Dược không vui. Chỉ thẳng mặt hắn rồi mắng, nói tại sao cưới Tô San mà không chăm sóc cô ta, phải biết trân trọng chứ.
Tằng Thương Thủy hoang mang, hắn nghĩ hắn làm đủ tốt rồi, mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt rất nhiều về nhà, mỗi lần về nhà đều mua quà về cho Tô San, chăm sóc Tô San như người nhà, hắn không hiểu, hắn không tốt ở điểm nào mà bị người khác lên án.
Cho đến bây giờ Tằng Thương Thủy vẫn không biết được nguyên nhân, có lẽ sau khi Tô San và ld rời khỏi thế giới này, Tằng Thương Thủy vĩnh viễn không biết được.
Hai tháng sau, nhà họ Tằng nghênh đón một vị khách quý đã lâu không gặp.
Tô Cẩn Du cười khẩy đi vào nhà hắn, báo tin với hắn mẹ cậu ta đã qua đời, muốn hắn qua dự tang lễ.
Tằng Thương Thủy nhìn cậu ta rồi cảm khái, gương mặt này của Tô Cẩn Du quá tốt, rõ ràng đã lớn nhưng nhìn vẫn ngây thơ như một đứa trẻ. Mặc áo sơ mi trắng quần tây màu xanh, nhìn không thể nào nói đây là đàn ông 30 tuổi, cũng không nhìn ra được cậu ta đã từng giết người, cũng nhìn không ra được vẻ đau lòng khi mẹ cậu ta qua đời.
Nhìn cậu ta như sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, một chàng trai tỏa nắng, ánh mắt long lanh trong suốt.
Đột nhiên Tằng Thương Thủy nhớ đến cái chết của Tô San, người phụ nữ luôn cúi đầu rồi nhẹ nhàng cười, hắn từng tham dự tang lễ đồng thời cũng tặng một số tiền lớn.
Tô Cẩn Du không ngờ Tằng Thương Thủy lại ra tay hào phóng như vậy. Cậu ta chỉ muốn chút tiền phúng điếu, nhưng không nghĩ Tằng Thương Thủy chi mạnh tay đến thế, cậu ta mắng Tô San ngu xuẩn, thế mà muốn ly hôn, cậu ta đâu có ngu như Tô San. Cậu ta từng nghe chú út nói, Tằng Thương Thủy không phải người thường.
Sau đó Tô Cẩn Du lấy lòng đủ kiểu với Tằng Thương Thủy, sau đó Tằng Thương Thủy và Tô Cẩn Du qua lại với nhau nhiều hơn, so với lúc Tằng Thương Thủy còn là anh rể của Tô Cẩn Du còn tốt hơn.
“Anh rể.” Tô Cẩn Du gọi hắn như vậy, Tằng Thương Thủy cũng gọi Tô Cẩn Du một cách thân mật.
Tằng Thương Thủy từng bước dẫn dắt Tô Cẩn Du vào vòng tròn giới nhà giàu, với tướng mạo của Tô Cẩn Du thì rất dễ dàng hòa nhập vào đó. Nhanh chóng lấy lòng được rất nhiều con cháu nhà giàu.
Tô Cẩn Du rất đẹp, làn da trắng nõn búng ra nước, Tằng Thương Thủy hình dung thế này, như một viên ngọc trong suốt không nhiễm tạp chất.
Nhìn Tô Cẩn Du người ta chỉ muốn hủy diệt.
Tằng Thương Thủy từng bước nhìn Tô Cẩn Du lún sâu vào đó, nhìn Tô Cẩn Du sa đọa, nhìn Tô Cẩn Du bị đùa bỡn trong lòng bàn tay, hắn thờ ơ lạnh nhạt khiến những người kia chẳng kiêng nể gì nữa.
Cuối cùng Tằng Thương Thủy tự mình đưa Tô Cẩn Du vào tù, sau đó hắn vội vàng đi đánh trận, hắn tin Tô Cẩn Du ở trong tù sống rất “tốt”.
Muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Bây giờ hắn và Tô Cẩn Du ngồi đối mặt nhau, chỉ cách một tấm kính, Tô Cẩn Du khóc sưng cả mắt, khuôn mặt cũng sưng vù.
Tằng Thương Thủy thở dài: “Tôi không yêu Tô San, nhưng không thể tha thứ cho việc người khác cưỡi lên đầu lên cổ cô ta.”
Thế gian này có rất nhiều chuyện không thể lường trước được, cũng không có cách nào ngăn cản được, không có cách nào sửa đổi được, hoa nở hoa tàn.
Nếu một kiếp kia, nhà họ Tô có thể đối đãi tốt với Tô San, Tằng Thương Thủy không cưới Tô San, nếu mẹ chồng đối xử tốt với Tô San, nếu Tô San kiên cường hơn, nếu Lâm Dược dũng cảm yêu hơn, nếu… Tô Cẩn Du không được chiều chuộng hư hỏng, nếu cậu ta yêu thương cha mẹ nhiều hơn, nếu cậu ta hiếu thảo với cha mẹ và chăm sóc chị gái tốt hơn, biết đâu tất cả mọi người sẽ có kết cục tốt, vậy thì sẽ không có cuốn tiểu thuyết này.
Sau khi kể lại những chuyện này, bắt đầu miêu tả cuộc sống hạnh phúc của Tô San sau khi trọng sinh, cũng là đoạn đầu mà Tô Cẩn Du đã đọc được, năm 37 tuổi Tô San sinh một bé gái, những chuyện này không liên quan đến Tằng Thương Thủy.
Vừa vào đến nhà hắn đã nghe được tin tức này. Mẹ hắn ngồi ở phòng khách, vừa đan áo cho hắn vừa nhìn hắn rồi nói: “Tô San chết rồi.”
Đầu Tằng Thương Thủy ong ong, hắn cúi đầu nhìn giày của mình: “Vậy sao, chết thế nào?”
“Nói là giết thằng nhóc nhà họ Lâm, sau khi vào tù thì sợ tội tự sát.”
Tằng Thương Thủy sửng sốt: “Mẹ… Mẹ nói gì vậy, cô ta giết ai…”
Bà ta nhíu mày: “Bao nhiêu năm qua mẹ dạy con thế nào, gặp chuyện không sợ hãi, không hoảng loạn.”
Trước mặt mẹ mình, Tằng Thương Thủy không còn vẻ mặt sát phạt quyết đoán như bên ngoài: “Con xin lỗi…”
Dù thế nào thì Tằng Thương Thủy cũng không tin Tô San giết người, Tô San là người có tính cách nhu nhược yếu đuối, mà người đó còn là Lâm Dược, chuyện này tuyệt đối không thể.
Tằng Thương Thủy muốn điều tra chuyện này từ đầu đến cuối, nhưng hắn phát hiện chẳng cần điều tra gì cả, chỉ cần tùy tiện hỏi bất kỳ người nào, thì chân tướng chuyện này đã được phơi bày.
Lâm Dược không thích ách Tô Cẩn Du đối xử với Tô San, nên đã xảy ra tranh chấp, khi đó Tổ Cẩn Du dùng dao gọt trái cây đâm chết Lâm Dược, vì vậy Tô San đã gánh tội thay em trai.
Tô San và Lâm Dược rất xứng đôi, Tằng Thương Thủy cười một tiếng, không có bất kỳ sự châm chọc nào cả.
Hắn luôn biết mối quan hệ giữa Tô San và Lâm Dược, biết Tô San yêu Lâm Dược, và Lâm Dược cũng thế, cho nên khi Tô San yêu cầu ly hôn hắn đã đồng ý ngay lập tức.
Hắn còn nhớ năm hắn thăng chức, dẫn Tô San và mẹ hắn vào thành phố, nhà Lâm Dược ở đối diện nhà hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi đó cũng là buổi chiều, ánh vàng ươm dịu dàng chiếu xuống, Lâm Dược đang phơi quần áo, nhìn thấy bọn họ chuyển đến nên chạy sang giúp đỡ.
Tằng Thương Thủy có rất ít ký ức về Tô San và Lâm Dược, thời gian hắn ở nhà rất ít. Ký ức sâu nhất là Tết của một năm nào đó, vừa lúc hắn về, 30 Tết Tô San sốt cao 39 độ, hắn đưa Tô San đến bệnh viện, mẹ hắn nói xui xẻo nên không đi cùng.
Đại khái là sau khi ăn tất niên xong thì Lâm Dược đến bệnh viện. Nghe nói Tô San ngã bệnh nên mang sủi cảo đến thăm.
Tằng Thương Thủy gật đầu, tìm điều dưỡng đến thay thuốc, sau khi về thì thấy Lâm Dược đang ngồi cạnh giường Tô San, dịu dàng vuốt ve trán cô ta, ánh mắt chất chứa yêu thương.
Tằng Thương Thủy bình tĩnh bước vào, Lâm Dược vội vàng giải thích, Tằng Thương Thủy chẳng quan tâm. Hắn hiểu tính cách của Tô San, cho dù hắn không có cảm giác gì với cô ta, nhưng cô ta sẽ không phản bội hắn. Lâm Dược ái mộ Tô San, hắn cũng sẽ không giận cá chém thớt sang cô ta.
Điều thú vị là, khi thấy hắn không có phản ứng gì thì Lâm Dược không vui. Chỉ thẳng mặt hắn rồi mắng, nói tại sao cưới Tô San mà không chăm sóc cô ta, phải biết trân trọng chứ.
Tằng Thương Thủy hoang mang, hắn nghĩ hắn làm đủ tốt rồi, mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt rất nhiều về nhà, mỗi lần về nhà đều mua quà về cho Tô San, chăm sóc Tô San như người nhà, hắn không hiểu, hắn không tốt ở điểm nào mà bị người khác lên án.
Cho đến bây giờ Tằng Thương Thủy vẫn không biết được nguyên nhân, có lẽ sau khi Tô San và ld rời khỏi thế giới này, Tằng Thương Thủy vĩnh viễn không biết được.
Hai tháng sau, nhà họ Tằng nghênh đón một vị khách quý đã lâu không gặp.
Tô Cẩn Du cười khẩy đi vào nhà hắn, báo tin với hắn mẹ cậu ta đã qua đời, muốn hắn qua dự tang lễ.
Tằng Thương Thủy nhìn cậu ta rồi cảm khái, gương mặt này của Tô Cẩn Du quá tốt, rõ ràng đã lớn nhưng nhìn vẫn ngây thơ như một đứa trẻ. Mặc áo sơ mi trắng quần tây màu xanh, nhìn không thể nào nói đây là đàn ông 30 tuổi, cũng không nhìn ra được cậu ta đã từng giết người, cũng nhìn không ra được vẻ đau lòng khi mẹ cậu ta qua đời.
Nhìn cậu ta như sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, một chàng trai tỏa nắng, ánh mắt long lanh trong suốt.
Đột nhiên Tằng Thương Thủy nhớ đến cái chết của Tô San, người phụ nữ luôn cúi đầu rồi nhẹ nhàng cười, hắn từng tham dự tang lễ đồng thời cũng tặng một số tiền lớn.
Tô Cẩn Du không ngờ Tằng Thương Thủy lại ra tay hào phóng như vậy. Cậu ta chỉ muốn chút tiền phúng điếu, nhưng không nghĩ Tằng Thương Thủy chi mạnh tay đến thế, cậu ta mắng Tô San ngu xuẩn, thế mà muốn ly hôn, cậu ta đâu có ngu như Tô San. Cậu ta từng nghe chú út nói, Tằng Thương Thủy không phải người thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó Tô Cẩn Du lấy lòng đủ kiểu với Tằng Thương Thủy, sau đó Tằng Thương Thủy và Tô Cẩn Du qua lại với nhau nhiều hơn, so với lúc Tằng Thương Thủy còn là anh rể của Tô Cẩn Du còn tốt hơn.
“Anh rể.” Tô Cẩn Du gọi hắn như vậy, Tằng Thương Thủy cũng gọi Tô Cẩn Du một cách thân mật.
Tằng Thương Thủy từng bước dẫn dắt Tô Cẩn Du vào vòng tròn giới nhà giàu, với tướng mạo của Tô Cẩn Du thì rất dễ dàng hòa nhập vào đó. Nhanh chóng lấy lòng được rất nhiều con cháu nhà giàu.
Tô Cẩn Du rất đẹp, làn da trắng nõn búng ra nước, Tằng Thương Thủy hình dung thế này, như một viên ngọc trong suốt không nhiễm tạp chất.
Nhìn Tô Cẩn Du người ta chỉ muốn hủy diệt.
Tằng Thương Thủy từng bước nhìn Tô Cẩn Du lún sâu vào đó, nhìn Tô Cẩn Du sa đọa, nhìn Tô Cẩn Du bị đùa bỡn trong lòng bàn tay, hắn thờ ơ lạnh nhạt khiến những người kia chẳng kiêng nể gì nữa.
Cuối cùng Tằng Thương Thủy tự mình đưa Tô Cẩn Du vào tù, sau đó hắn vội vàng đi đánh trận, hắn tin Tô Cẩn Du ở trong tù sống rất “tốt”.
Muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Bây giờ hắn và Tô Cẩn Du ngồi đối mặt nhau, chỉ cách một tấm kính, Tô Cẩn Du khóc sưng cả mắt, khuôn mặt cũng sưng vù.
Tằng Thương Thủy thở dài: “Tôi không yêu Tô San, nhưng không thể tha thứ cho việc người khác cưỡi lên đầu lên cổ cô ta.”
Thế gian này có rất nhiều chuyện không thể lường trước được, cũng không có cách nào ngăn cản được, không có cách nào sửa đổi được, hoa nở hoa tàn.
Nếu một kiếp kia, nhà họ Tô có thể đối đãi tốt với Tô San, Tằng Thương Thủy không cưới Tô San, nếu mẹ chồng đối xử tốt với Tô San, nếu Tô San kiên cường hơn, nếu Lâm Dược dũng cảm yêu hơn, nếu… Tô Cẩn Du không được chiều chuộng hư hỏng, nếu cậu ta yêu thương cha mẹ nhiều hơn, nếu cậu ta hiếu thảo với cha mẹ và chăm sóc chị gái tốt hơn, biết đâu tất cả mọi người sẽ có kết cục tốt, vậy thì sẽ không có cuốn tiểu thuyết này.
Sau khi kể lại những chuyện này, bắt đầu miêu tả cuộc sống hạnh phúc của Tô San sau khi trọng sinh, cũng là đoạn đầu mà Tô Cẩn Du đã đọc được, năm 37 tuổi Tô San sinh một bé gái, những chuyện này không liên quan đến Tằng Thương Thủy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro