Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai
Chương 3
2024-11-02 16:28:27
Tô Cẩn Du bị đánh thức bởi tiếng gà gáy, anh trở mình, vùi đầu vào trong chăn, muốn ngăn âm thanh chói tai này, chuông điện thoại của chị gái anh kỳ lạ như vậy, hai ngày trước là tiếng chó sủa, hôm nay là tiếng gà gáy.
Không đúng, hình như có gì đó không thích hợp.
Sao chăn lại có mùi lạ thế, giường cũng rất cứng.
Ý nghĩ đầu tiên của Tô Cẩn Du là anh bị chị gái ném ra hành lang ngủ.
Chậc, không hổ là Tô Thư Nhan, nói được làm được.
Tô Cẩn Du mở mắt, định vào phòng ngủ tiếp.
Nhưng Tô Cẩn Du đã bị khung cảnh trước mắt dọa sợ, trên giường gạch trải một tấm chiếu, vách tường và trần nhà dán đầy giấy báo, mạng nhện giăng kín một góc phòng, một con nhện nhỏ màu đen đang nằm trên tơ, tròn như một quả bóng.
Tô Thư Nhan sẽ không đem anh bán lên núi chứ?
Tô Cẩn Du ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ này, bởi vì lúc này có một cô bé bước vào phòng, cô bé mặc một chiếc áo sơ mi hoa cũ nát và một chiếc quần màu nâu dài rộng, tóc buộc thành hai bím nhỏ, khuôn mặt rám nắng đỏ ửng, tràn ngập hơi thở của người con gái thôn quê, cô bé cười nhìn Tô Cẩn Du: “Cẩn Du, em dậy rồi à, chị giúp em mặc quần áo nhé, Chiêu Đệ vẫn đang chờ em ra ngoài chơi đấy.”
Tô Cẩn Du có chút bối rối.
Anh dừng lại 2 giây để suy nghĩ.
Cô bé vừa nói đến Chiêu Đệ...
Tô Chiêu Đệ...
Có khả năng anh đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết hôm qua đã đọc.
《Hạnh phúc của Tô San sau khi trọng sinh》
Nếu không phải bị Tô Thư Nhan bán vào núi sâu, thì Tô Cẩn Du yên tâm rồi.
Xuyên qua thì xuyên thôi, anh cũng từng xem mấy bộ phim thể loại này rồi, trong đó nói gì nhỉ, người xuyên không kia, chỉ đi du lịch một chuyến mà thôi, ngắm nhìn non sông tổ quốc, sau đó có một tình yêu kinh thiên động địa. hì hì.
Hì hì cái quỷ gì! Nếu như không thể xuyên trở về thì phải làm sao! Không thể bị Tô San chơi chết được! Sau khi Tô San sống lại còn tàn bạo hơn Tô Thư Nhan. Lão Thiên à, sao ông đối xử với tôi như vậy?
Chờ chút, Tô Đại Ny đã béo từ nhỏ, còn Tô Nhị Ny có xinh đẹp, cô bé này vừa nói Tô Chiêu Đệ đang đợi anh, vậy cô bé gầy yếu trước mắt anh chính là Tô San rồi.
Tình hình này, Tô San còn chưa trọng sinh. Trong tiểu thuyết, sau khi Tô San sống lại, những lúc không có người, cô sẽ đối xử lạnh nhạt với Tô Cẩn Du.
Nếu Tô San đã chưa trọng sinh, vậy anh vẫn là quả tim nhỏ của cha mẹ, vẫn là bảo bối của các chị, đây là cuộc sống vô cùng tốt đẹp!
“Cẩn Du, cười ngây ngô cái gì đó? Mau mặc quần áo vào.” Tô San vừa nói vừa vén chăn lên.
Tô Cẩn Du không mặc quần áo, anh đỏ mặt, trùm chăn lên người, giật lấy quần áo trong tay Tô San: “Chị, để em tự mặc!”
Tô San sửng sốt: “Mặt trời mọc đằng Tây sao? Em còn có thể tự mặc quần áo?”
“Em muốn tự mặc.” Tô Cẩn Du bị hỏi, sợ hãi đến mức tay đầy mồ hôi.
“Em trai, em bị bệnh rồi hả, sao nói chuyện uể oải nhỏ xíu như vậy?” Tô San lo lắng hỏi, nếu như Cẩn Du bị bệnh hay gặp điều gì không may, tất cả các cô đều sẽ bị mắng.
Người gì vậy chứ, nói chuyện nhỏ nhẹ không nghe, Tô Cẩn Du hít sâu một hơi, học giọng điệu của Tô Thư Nhan, giận dữ hét lên: “Em nói để em tự mặc! Nói nhiều quá vậy?”
Tô San nghe em trai quát, vội vàng nói: "Được được được, em tự mặc, chị đi ra ngoài cho gà ăn."
Hoá ra mắng người là loại cảm giác này, Tô Cẩn Du lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu trải nghiệm. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Tô San, anh không cảm thấy vui vẻ, chỉ thấy hổ thẹn.
Cúi đầu nhìn bộ quần áo trên giường, chiếc áo hải quân được giặt khô ráo sạch sẽ, quần màu xanh biếc, một bộ quần áo như vậy ở trong thôn nhỏ bé này là cực tốt.
Tô Cẩn Du thở dài, đối với cha mẹ Tô chưa từng gặp nảy sinh một chút oán trách, và thêm phần thấu hiểu đối với cha mẹ ruột của mình.
Nếu như cha mẹ Tô hiểu được đạo lý đơn giản như cha mẹ ruột của anh: “dùng nghèo để dạy con trai, dùng giàu để nuôi con gái*”, thì Tô San và Tô Cẩn Du sẽ có dáng vẻ hoàn toàn khác.
Câu nói mang ý nhắc nhở, nuôi con trai nên lấy sự gian khổ, vất vả để tôi luyện ý chí, tinh thần trách nhiệm. Còn nuôi con gái thì nên dành nhiều yêu thương, nâng niu, khuyến khích cổ vũ.
Ài...
Không có quần lót sao…
Tô Cẩn Du suy nghĩ xong mới phát hiện, Tô San chỉ đưa cho anh quần và áo.
Tô Cẩn Du lục lọi một buổi, rốt cuộc tìm được một cái quần lót to ở trong ngăn kéo.
"Mặc tạm thôi..." Tô Cẩn Du ưu thương nói, sau này sống như nào đây?
"Cuối cùng em cũng dậy, mau tới ăn cơm." Cạnh cửa đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn là một nồi cháo đậu bắp lớn và dưa muối, Tô Chiêu Đệ ngồi trên băng ghế nhỏ, vô cảm nhìn Tô Cẩn Du.
"Ừ." Tô Cẩn Du đáp lại một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Chiêu Đệ.
Tôi còn chưa đánh răng rửa mặt mà các bạn.
Tô San đang cho gà ăn thì nhìn thấy em trai đi ra, cô liền đặt bầu xúc bằng tre xuống và đi vào phòng bếp, lấy ra một cái bát nhỏ trong tủ, bên trong bát đựng hai quả trứng trần nước sôi vàng óng. Cô nuốt nước bọt, đặt chén xuống trước mặt Tô Cẩn Du, sau đó liền xoay người đi cho gà ăn tiếp.
Không đúng, hình như có gì đó không thích hợp.
Sao chăn lại có mùi lạ thế, giường cũng rất cứng.
Ý nghĩ đầu tiên của Tô Cẩn Du là anh bị chị gái ném ra hành lang ngủ.
Chậc, không hổ là Tô Thư Nhan, nói được làm được.
Tô Cẩn Du mở mắt, định vào phòng ngủ tiếp.
Nhưng Tô Cẩn Du đã bị khung cảnh trước mắt dọa sợ, trên giường gạch trải một tấm chiếu, vách tường và trần nhà dán đầy giấy báo, mạng nhện giăng kín một góc phòng, một con nhện nhỏ màu đen đang nằm trên tơ, tròn như một quả bóng.
Tô Thư Nhan sẽ không đem anh bán lên núi chứ?
Tô Cẩn Du ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ này, bởi vì lúc này có một cô bé bước vào phòng, cô bé mặc một chiếc áo sơ mi hoa cũ nát và một chiếc quần màu nâu dài rộng, tóc buộc thành hai bím nhỏ, khuôn mặt rám nắng đỏ ửng, tràn ngập hơi thở của người con gái thôn quê, cô bé cười nhìn Tô Cẩn Du: “Cẩn Du, em dậy rồi à, chị giúp em mặc quần áo nhé, Chiêu Đệ vẫn đang chờ em ra ngoài chơi đấy.”
Tô Cẩn Du có chút bối rối.
Anh dừng lại 2 giây để suy nghĩ.
Cô bé vừa nói đến Chiêu Đệ...
Tô Chiêu Đệ...
Có khả năng anh đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết hôm qua đã đọc.
《Hạnh phúc của Tô San sau khi trọng sinh》
Nếu không phải bị Tô Thư Nhan bán vào núi sâu, thì Tô Cẩn Du yên tâm rồi.
Xuyên qua thì xuyên thôi, anh cũng từng xem mấy bộ phim thể loại này rồi, trong đó nói gì nhỉ, người xuyên không kia, chỉ đi du lịch một chuyến mà thôi, ngắm nhìn non sông tổ quốc, sau đó có một tình yêu kinh thiên động địa. hì hì.
Hì hì cái quỷ gì! Nếu như không thể xuyên trở về thì phải làm sao! Không thể bị Tô San chơi chết được! Sau khi Tô San sống lại còn tàn bạo hơn Tô Thư Nhan. Lão Thiên à, sao ông đối xử với tôi như vậy?
Chờ chút, Tô Đại Ny đã béo từ nhỏ, còn Tô Nhị Ny có xinh đẹp, cô bé này vừa nói Tô Chiêu Đệ đang đợi anh, vậy cô bé gầy yếu trước mắt anh chính là Tô San rồi.
Tình hình này, Tô San còn chưa trọng sinh. Trong tiểu thuyết, sau khi Tô San sống lại, những lúc không có người, cô sẽ đối xử lạnh nhạt với Tô Cẩn Du.
Nếu Tô San đã chưa trọng sinh, vậy anh vẫn là quả tim nhỏ của cha mẹ, vẫn là bảo bối của các chị, đây là cuộc sống vô cùng tốt đẹp!
“Cẩn Du, cười ngây ngô cái gì đó? Mau mặc quần áo vào.” Tô San vừa nói vừa vén chăn lên.
Tô Cẩn Du không mặc quần áo, anh đỏ mặt, trùm chăn lên người, giật lấy quần áo trong tay Tô San: “Chị, để em tự mặc!”
Tô San sửng sốt: “Mặt trời mọc đằng Tây sao? Em còn có thể tự mặc quần áo?”
“Em muốn tự mặc.” Tô Cẩn Du bị hỏi, sợ hãi đến mức tay đầy mồ hôi.
“Em trai, em bị bệnh rồi hả, sao nói chuyện uể oải nhỏ xíu như vậy?” Tô San lo lắng hỏi, nếu như Cẩn Du bị bệnh hay gặp điều gì không may, tất cả các cô đều sẽ bị mắng.
Người gì vậy chứ, nói chuyện nhỏ nhẹ không nghe, Tô Cẩn Du hít sâu một hơi, học giọng điệu của Tô Thư Nhan, giận dữ hét lên: “Em nói để em tự mặc! Nói nhiều quá vậy?”
Tô San nghe em trai quát, vội vàng nói: "Được được được, em tự mặc, chị đi ra ngoài cho gà ăn."
Hoá ra mắng người là loại cảm giác này, Tô Cẩn Du lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu trải nghiệm. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Tô San, anh không cảm thấy vui vẻ, chỉ thấy hổ thẹn.
Cúi đầu nhìn bộ quần áo trên giường, chiếc áo hải quân được giặt khô ráo sạch sẽ, quần màu xanh biếc, một bộ quần áo như vậy ở trong thôn nhỏ bé này là cực tốt.
Tô Cẩn Du thở dài, đối với cha mẹ Tô chưa từng gặp nảy sinh một chút oán trách, và thêm phần thấu hiểu đối với cha mẹ ruột của mình.
Nếu như cha mẹ Tô hiểu được đạo lý đơn giản như cha mẹ ruột của anh: “dùng nghèo để dạy con trai, dùng giàu để nuôi con gái*”, thì Tô San và Tô Cẩn Du sẽ có dáng vẻ hoàn toàn khác.
Câu nói mang ý nhắc nhở, nuôi con trai nên lấy sự gian khổ, vất vả để tôi luyện ý chí, tinh thần trách nhiệm. Còn nuôi con gái thì nên dành nhiều yêu thương, nâng niu, khuyến khích cổ vũ.
Ài...
Không có quần lót sao…
Tô Cẩn Du suy nghĩ xong mới phát hiện, Tô San chỉ đưa cho anh quần và áo.
Tô Cẩn Du lục lọi một buổi, rốt cuộc tìm được một cái quần lót to ở trong ngăn kéo.
"Mặc tạm thôi..." Tô Cẩn Du ưu thương nói, sau này sống như nào đây?
"Cuối cùng em cũng dậy, mau tới ăn cơm." Cạnh cửa đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn là một nồi cháo đậu bắp lớn và dưa muối, Tô Chiêu Đệ ngồi trên băng ghế nhỏ, vô cảm nhìn Tô Cẩn Du.
"Ừ." Tô Cẩn Du đáp lại một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Chiêu Đệ.
Tôi còn chưa đánh răng rửa mặt mà các bạn.
Tô San đang cho gà ăn thì nhìn thấy em trai đi ra, cô liền đặt bầu xúc bằng tre xuống và đi vào phòng bếp, lấy ra một cái bát nhỏ trong tủ, bên trong bát đựng hai quả trứng trần nước sôi vàng óng. Cô nuốt nước bọt, đặt chén xuống trước mặt Tô Cẩn Du, sau đó liền xoay người đi cho gà ăn tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro