Xuyên Thành Giống Cái Hi Hữu: Được Các Đại Lão Theo Đuổi Cưng Chiều
Em Sắp Thức Tỉn...
2024-12-01 15:39:08
Sion thì nghĩ đến việc dường như Niên Đồ có một ham muốn mãnh liệt đối với đồ ăn ngon và đây cũng là đặc điểm chung của giống cái - họ ghét thuốc dinh dưỡng có hương vị đơn điệu, thích đồ ăn tự nhiên hơn.
Vừa khéo, Thiếu tướng Sion não tình yêu khi còn đi học từng là học sinh xuất sắc đạt điểm tuyệt đối của lớp học nấu ăn.
Sion: "Nếu không muốn uống thuốc dinh dưỡng thì thích ăn món gì? Anh nấu cho em ăn."
Lục Trạm nghe vậy thì giật mình, lập tức nảy sinh cảm giác khủng hoảng.
Anh quên mất việc cân nhắc khẩu vị của giống cái, chỉ cân nhắc đến tỷ lệ dinh dưỡng.
Hơn nữa, trước đây anh là người độc thân, không định hầu hạ giống cái, lớp học nấu ăn năm đó cũng chỉ là qua loa cho có, đương nhiên trình độ nấu ăn không thể bằng Sion.
Không ngờ lại có ngày này.
Lục Trạm rất bực bội, thầm hạ quyết tâm phải nhanh chóng học bù, chăm chỉ luyện tập nấu ăn.
"À, thật ra thuốc dinh dưỡng cũng khá ngon", Niên Đồ muốn nói cô uống thuốc dinh dưỡng là được rồi, cô đã hoàn toàn mất niềm tin vào đồ ăn của tinh tế.
Nhưng khi lời nói đến bên miệng, cô lại sáng mắt lên, đổi giọng nói: "Hay là để em nấu bữa tối nhé, để cảm ơn hai người đã chăm sóc em trong hai ngày qua!"
Sion, Lục Trạm :"..."
Đang đùa à?
Để giống cái nấu cơm cho họ ăn, nếu người của Hiệp hội bảo vệ giống cái biết được e là hai người họ sẽ bị đưa ra tòa.
Còn Niên Đồ đã chạy trước một bước vào bếp, khám phá nguyên liệu.
Khoai tây, rau diếp, cà chua... còn một đống thứ không quen thuộc, trên Trái đất chưa từng thấy.
Thịt thì khá giống nhau, không biết là của con vật gì, đã được chia theo từng phần.
Niên Đồ chọn sườn và một ít thịt trông giống như thịt bò hầm.
Các loại gia vị cần dùng cũng khá đầy đủ.
Nhưng rất nhanh, vấn đề lớn nhất đã xuất hiện - cô không biết sử dụng thiết bị nấu ăn của tinh tế.
Lúc này, cuối cùng Sion cũng có cơ hội khuyên cô: "Hay là để anh làm đi, em có thể chỉ huy anh làm thế nào."
Mặc dù hắn cảm thấy giống cái nhỏ này có khả năng lớn là đang làm loạn.
Giống cái sao có thể nấu ăn? Huống chi lại là giống cái mất trí nhớ.
Mặc dù bất đắc dĩ nhưng hắn rất sẵn lòng chiều theo Niên Đồ làm loạn, miễn là cô vui là được.
Cho dù dưới sự chỉ huy của giống cái nhỏ mà cuối cùng nấu ra một nồi thuốc độc, hắn nghĩ mình cũng sẽ mặt không đổi sắc mà ăn hết, dù sao hắn cũng khỏe mạnh, chịu được sự giày vò.
Vừa khéo, Thiếu tướng Sion não tình yêu khi còn đi học từng là học sinh xuất sắc đạt điểm tuyệt đối của lớp học nấu ăn.
Sion: "Nếu không muốn uống thuốc dinh dưỡng thì thích ăn món gì? Anh nấu cho em ăn."
Lục Trạm nghe vậy thì giật mình, lập tức nảy sinh cảm giác khủng hoảng.
Anh quên mất việc cân nhắc khẩu vị của giống cái, chỉ cân nhắc đến tỷ lệ dinh dưỡng.
Hơn nữa, trước đây anh là người độc thân, không định hầu hạ giống cái, lớp học nấu ăn năm đó cũng chỉ là qua loa cho có, đương nhiên trình độ nấu ăn không thể bằng Sion.
Không ngờ lại có ngày này.
Lục Trạm rất bực bội, thầm hạ quyết tâm phải nhanh chóng học bù, chăm chỉ luyện tập nấu ăn.
"À, thật ra thuốc dinh dưỡng cũng khá ngon", Niên Đồ muốn nói cô uống thuốc dinh dưỡng là được rồi, cô đã hoàn toàn mất niềm tin vào đồ ăn của tinh tế.
Nhưng khi lời nói đến bên miệng, cô lại sáng mắt lên, đổi giọng nói: "Hay là để em nấu bữa tối nhé, để cảm ơn hai người đã chăm sóc em trong hai ngày qua!"
Sion, Lục Trạm :"..."
Đang đùa à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để giống cái nấu cơm cho họ ăn, nếu người của Hiệp hội bảo vệ giống cái biết được e là hai người họ sẽ bị đưa ra tòa.
Còn Niên Đồ đã chạy trước một bước vào bếp, khám phá nguyên liệu.
Khoai tây, rau diếp, cà chua... còn một đống thứ không quen thuộc, trên Trái đất chưa từng thấy.
Thịt thì khá giống nhau, không biết là của con vật gì, đã được chia theo từng phần.
Niên Đồ chọn sườn và một ít thịt trông giống như thịt bò hầm.
Các loại gia vị cần dùng cũng khá đầy đủ.
Nhưng rất nhanh, vấn đề lớn nhất đã xuất hiện - cô không biết sử dụng thiết bị nấu ăn của tinh tế.
Lúc này, cuối cùng Sion cũng có cơ hội khuyên cô: "Hay là để anh làm đi, em có thể chỉ huy anh làm thế nào."
Mặc dù hắn cảm thấy giống cái nhỏ này có khả năng lớn là đang làm loạn.
Giống cái sao có thể nấu ăn? Huống chi lại là giống cái mất trí nhớ.
Mặc dù bất đắc dĩ nhưng hắn rất sẵn lòng chiều theo Niên Đồ làm loạn, miễn là cô vui là được.
Cho dù dưới sự chỉ huy của giống cái nhỏ mà cuối cùng nấu ra một nồi thuốc độc, hắn nghĩ mình cũng sẽ mặt không đổi sắc mà ăn hết, dù sao hắn cũng khỏe mạnh, chịu được sự giày vò.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro