Xuyên Thành Giống Cái Siêu Ngoan, Được Các Đại Lão Đoàn Sủng
Chương 51
2024-10-27 00:27:04
Hai bố con im lặng một lúc lâu, Bạch Sương vẫn đi báo tin như bình thường, bố không hỏi, anh cũng không nói thêm.
“Con ra ngoài lâu như thế, mau tới thăm mẹ đi.” Tộc trưởng tộc báo tuyết cố sức ngồi dậy, bảo Bạch Sương ra ngoài. Bạch Sương không nói nhiều, anh chỉ khẽ gật đầu quay người định đi, nhưng chưa đi đến cửa đã nghe được tiếng nói trầm thấp của tộc trưởng tộc báo tuyết vang lên.
“Thiên Hách bảo thương nhân tới báo tin cho bố, gần đây hình như con có tiếp xúc gần với một giống cái không rõ lai lịch.”
Câu nói này khiến Bạch Sương dừng bước, anh đứng yên tại chỗ. Ý nghĩa của câu nói này rất hàm súc, chắc chắn tin tức mà Thiên Hách báo cho ông ta không chỉ là “tiếp xúc gần”. Bóng lưng kia vừa cao lớn vừa cường tráng, tộc trưởng tộc báo tuyết nhìn bờ lưng của Bạch Sương, như trách móc lại như dạy dỗ, “Con phải chú ý tới thân phận của mình, giữ khoảng cách với giống cái.”
Bạch Sương không trả lời là có hay không, anh chỉ mở cửa rồi ra ngoài, bầu không khí trong phòng khiến lòng anh không vui cũng bị vứt sau lưng. Bạch Sương đi qua hành lang dài, đi đến hậu viện, từ xa đã thấy mẹ mình ôm em gái còn nhỏ ngồi trên ghế, bà bảo các em trai đang chơi đùa phải cẩn thận, chú ý an toàn. Lời nói dịu dàng chứa chút ý trách cứ, rồi lại khiến lòng người thấy ấm áp êm dịu.
Đứa bé rúc trong lòng mẹ quay đầu lại, nhạy bén phát hiện ra Bạch Sương, lập tức gọi anh trai rồi nhảy xuống khỏi lòng mẹ, chạy về phía Bạch Sương. Những đứa bé khác đang chơi đùa cũng nối gót, lao tới gần anh.
Chúng như những chú khỉ không chịu buông tay, mỗi tay Bạch Sương ôm một đứa, còn cõng một đứa, một đứa thì đu lên đùi anh, anh cố gắng nhấc hết mấy đứa trẻ đi tới gần mẹ. Bạch Sương mỉm cười nhìn mẹ, khẽ gọi một tiếng.
Mẹ của Bạch Sương mỉm cười kéo mấy đứa bé xuống, bảo chúng đừng bám dính lấy người anh trai rồi nắm tay con cả, bảo anh ngồi xuống.
Mỗi lần Bạch Sương trở về, mẹ anh đều ôm con, dịu dàng quan sát đứa con đã lâu không gặp. Bạch Sương cũng sẽ kể cho mẹ nghe những chuyện xảy ra dọc đường.
“Mẹ nghe nói con tìm một giống cái, sao không dẫn tới đây?” Mẹ Bạch Sương giơ tay vuốt mớ tóc gáy rối bời của anh lên, hỏi chuyện.
Bạch Sương bèn kể chuyện anh nhặt được Trì Ương ở hang động ở thành Vong Ưu, sau đó gặp chuyện nguy hiểm với tộc rắn hổ mang, cuối cùng là đưa Trì Ương tới chỗ tộc cáo tuyết cho mẹ nghe.
Người thanh niên kể chuyện bình thản, ánh mắt lại trôi về nơi xa, cứ thế mà bình tĩnh kết thúc câu chuyện như kể chuyện bình thường của người khác. Chỉ là trong đôi mắt anh kìm nén những cảm xúc cuồn cuộn. Người làm mẹ sao có thể không nhận ra lòng con mình, bà nắm lấy bàn tay siết thành đấm của Bạch Sương, vỗ về trấn an anh.
Khi nghe Bạch Sương nói đã đưa Trì Ương tới tộc cáo tuyết, sau này sẽ hạn chế gặp lại, đột nhiên lòng bà đau đớn.
Bạch Sương kể cho mẹ nghe rồi, chú ý thấy mẹ không thắc mắc gì, rốt cuộc anh cũng có được đáp án cho câu hỏi quẩn quanh trong lòng mấy hôm nay.
Theo tính cách của bố, nếu biết anh mập mờ với một giống cái, chắc là sẽ tức giận trách móc. Nhưng vừa rồi bố cũng chỉ trách cứ qua loa rồi thôi, có thể khả năng cao là mẹ anh đã nói chuyện này với bố rồi.
Bạch Sương đoán đúng, thương nhân lang bạt được Thiên Hách nhắn gửi, vừa về tới tộc báo tuyết là đã lập tức kể rõ chuyện của Bạch Sương và Trì Ương cho tộc trưởng tộc báo tuyết – cũng là bố của Bạch Sương nghe. Khi đó mẹ đang thay thuốc cho bố anh, cũng nghe rõ mọi chuyện.
Sau khi nghe những lời thương nhân nói, bố Bạch Sương sầm mặt, sắc mặt đen kịt, hậm hực không nói gì. Mà mẹ Bạch Sương lại vui mừng nói nếu anh dẫn giống cái kia về thì tốt rồi. Nghe thế, bố Bạch Sương định phản bác, lại thấy đôi mắt rưng rưng của bà, tất cả những lời nói đều kẹt trong cổ họng, ông ta chỉ biết trố mắt nhìn bà.
“Con ra ngoài lâu như thế, mau tới thăm mẹ đi.” Tộc trưởng tộc báo tuyết cố sức ngồi dậy, bảo Bạch Sương ra ngoài. Bạch Sương không nói nhiều, anh chỉ khẽ gật đầu quay người định đi, nhưng chưa đi đến cửa đã nghe được tiếng nói trầm thấp của tộc trưởng tộc báo tuyết vang lên.
“Thiên Hách bảo thương nhân tới báo tin cho bố, gần đây hình như con có tiếp xúc gần với một giống cái không rõ lai lịch.”
Câu nói này khiến Bạch Sương dừng bước, anh đứng yên tại chỗ. Ý nghĩa của câu nói này rất hàm súc, chắc chắn tin tức mà Thiên Hách báo cho ông ta không chỉ là “tiếp xúc gần”. Bóng lưng kia vừa cao lớn vừa cường tráng, tộc trưởng tộc báo tuyết nhìn bờ lưng của Bạch Sương, như trách móc lại như dạy dỗ, “Con phải chú ý tới thân phận của mình, giữ khoảng cách với giống cái.”
Bạch Sương không trả lời là có hay không, anh chỉ mở cửa rồi ra ngoài, bầu không khí trong phòng khiến lòng anh không vui cũng bị vứt sau lưng. Bạch Sương đi qua hành lang dài, đi đến hậu viện, từ xa đã thấy mẹ mình ôm em gái còn nhỏ ngồi trên ghế, bà bảo các em trai đang chơi đùa phải cẩn thận, chú ý an toàn. Lời nói dịu dàng chứa chút ý trách cứ, rồi lại khiến lòng người thấy ấm áp êm dịu.
Đứa bé rúc trong lòng mẹ quay đầu lại, nhạy bén phát hiện ra Bạch Sương, lập tức gọi anh trai rồi nhảy xuống khỏi lòng mẹ, chạy về phía Bạch Sương. Những đứa bé khác đang chơi đùa cũng nối gót, lao tới gần anh.
Chúng như những chú khỉ không chịu buông tay, mỗi tay Bạch Sương ôm một đứa, còn cõng một đứa, một đứa thì đu lên đùi anh, anh cố gắng nhấc hết mấy đứa trẻ đi tới gần mẹ. Bạch Sương mỉm cười nhìn mẹ, khẽ gọi một tiếng.
Mẹ của Bạch Sương mỉm cười kéo mấy đứa bé xuống, bảo chúng đừng bám dính lấy người anh trai rồi nắm tay con cả, bảo anh ngồi xuống.
Mỗi lần Bạch Sương trở về, mẹ anh đều ôm con, dịu dàng quan sát đứa con đã lâu không gặp. Bạch Sương cũng sẽ kể cho mẹ nghe những chuyện xảy ra dọc đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ nghe nói con tìm một giống cái, sao không dẫn tới đây?” Mẹ Bạch Sương giơ tay vuốt mớ tóc gáy rối bời của anh lên, hỏi chuyện.
Bạch Sương bèn kể chuyện anh nhặt được Trì Ương ở hang động ở thành Vong Ưu, sau đó gặp chuyện nguy hiểm với tộc rắn hổ mang, cuối cùng là đưa Trì Ương tới chỗ tộc cáo tuyết cho mẹ nghe.
Người thanh niên kể chuyện bình thản, ánh mắt lại trôi về nơi xa, cứ thế mà bình tĩnh kết thúc câu chuyện như kể chuyện bình thường của người khác. Chỉ là trong đôi mắt anh kìm nén những cảm xúc cuồn cuộn. Người làm mẹ sao có thể không nhận ra lòng con mình, bà nắm lấy bàn tay siết thành đấm của Bạch Sương, vỗ về trấn an anh.
Khi nghe Bạch Sương nói đã đưa Trì Ương tới tộc cáo tuyết, sau này sẽ hạn chế gặp lại, đột nhiên lòng bà đau đớn.
Bạch Sương kể cho mẹ nghe rồi, chú ý thấy mẹ không thắc mắc gì, rốt cuộc anh cũng có được đáp án cho câu hỏi quẩn quanh trong lòng mấy hôm nay.
Theo tính cách của bố, nếu biết anh mập mờ với một giống cái, chắc là sẽ tức giận trách móc. Nhưng vừa rồi bố cũng chỉ trách cứ qua loa rồi thôi, có thể khả năng cao là mẹ anh đã nói chuyện này với bố rồi.
Bạch Sương đoán đúng, thương nhân lang bạt được Thiên Hách nhắn gửi, vừa về tới tộc báo tuyết là đã lập tức kể rõ chuyện của Bạch Sương và Trì Ương cho tộc trưởng tộc báo tuyết – cũng là bố của Bạch Sương nghe. Khi đó mẹ đang thay thuốc cho bố anh, cũng nghe rõ mọi chuyện.
Sau khi nghe những lời thương nhân nói, bố Bạch Sương sầm mặt, sắc mặt đen kịt, hậm hực không nói gì. Mà mẹ Bạch Sương lại vui mừng nói nếu anh dẫn giống cái kia về thì tốt rồi. Nghe thế, bố Bạch Sương định phản bác, lại thấy đôi mắt rưng rưng của bà, tất cả những lời nói đều kẹt trong cổ họng, ông ta chỉ biết trố mắt nhìn bà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro