Xuyên Thành Giống Cái Siêu Ngoan, Được Các Đại Lão Đoàn Sủng
Chương 6
2024-10-27 00:27:04
Trên vách đá, một con báo tuyết xinh đẹp nằm nghỉ trên cây lớn, nó cũng nghe thấy tiếng gào thét của tên thú nhân.
“Thú vị ghê, đến linh cẩu cũng có thể bị bắt nạt.” Nó vung đuôi, nhảy từ trên cây xuống, đứng trên vách đá nhìn xuống muốn xem chuyện gì đã xảy ra, đúng lúc nhìn thấy Trì Ương đang chạy và những con linh cẩu đuổi theo sau.
Cô chạy rất nhanh nhưng cũng không thể chạy qua được linh cẩu, chưa kể phía trước vách đá lại có thêm vài con linh cẩu tiến lại, Trì Ương đã bị bao vây.
“Đáng tiếc, giống cái xinh đẹp như vậy lại rơi vào tay linh cẩu.” Báo tuyết hứng thú vừa đi vừa nhìn quanh bờ vực.
Trì Ương thấy linh cẩu đè ngã mình, những con khác thì giữ chặt tay chân cô, mở ra như hình chữ đại, không cho cô cử động, những bàn tay bẩn thỉu sờ mó trên người cô, bên tai là tiếng cười thô tục của chúng.
Không ngờ mình không chết mà lại rơi vào tình cảnh như thế này.
“Thật mềm mại, hiếm khi thấy một giống cái cực phẩm như vậy.” Linh cẩu liếm lên làn da trần của cô, khiến Trì Ương cảm thấy buồn nôn.
“Để tôi chăm sóc cô thật tốt nhé.”
Trì Ương cắn chặt răng dùng sức, con linh cẩu đang giữ chặt tay cô không phản ứng kịp để cô rút được tay cầm dao ra, mũi dao chĩa thẳng vào ngực mình.
Dù có chết cô cũng không muốn trải qua sự nhục nhã này.
Trì Ương nhắm mắt lại, đâm mạnh về phía trái tim mình.
Con dao không hề rơi xuống như dự đoán, một bàn tay thon dài có lực nắm lấy cổ tay của cô.
Trì Ương mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy là đôi mắt xanh thẳm đang lẳng lặng nhìn cô.
Người đàn ông có gương mặt điển trai sắc nét, thân thể trần trụi, làn da trắng nõn, cơ bắp cuồn cuộn, đường nét hoàn mỹ. Trên đầu có đôi tai tròn dẻo dai, lay động nhẹ nhàng theo động tác.
Phần dưới quấn da thú, phía sau có đuôi dài lông trắng có vạch đen.
Một tay anh giữ chặt tay Trì Ương, ngăn cô tự sát, một tay khác nắm lấy cổ của linh cẩu, nâng hắn lên.
Những con linh cẩu còn lại chỉ dám đứng bên cạnh gầm gừ, nhưng không dám tiến lên.
“Còn có thể đứng dậy đi được không?” Mèo lớn hỏi cô.
“Có, có thể.” Trì Ương lập tức phản ứng lại, bò dậy nhặt xác con thỏ rồi lui vào phía sau mèo lớn.
Mèo lớn ném linh cẩu ra ngoài, rồi tự mình bước đi.
Trì Ương chỉ có thể cẩn thận theo sau, thỉnh thoảng quay đầu nhìn đám linh cẩu. Phát hiện chúng chỉ dám đứng im gầm gừ mà không dám theo sau, cô nhẹ nhàng thở phào.
Báo tuyết liếc nhìn Trì Ương đang theo sau, quần áo của cô đã bị linh cẩu xé rách, chỉ đủ để che đậy cơ thể.
Làn da trần trụi dính bùn nhưng không thể che giấu vẻ trắng muốt của cô, trong tay ôm xác thỏ đã chết.
“Thú vị ghê, đến linh cẩu cũng có thể bị bắt nạt.” Nó vung đuôi, nhảy từ trên cây xuống, đứng trên vách đá nhìn xuống muốn xem chuyện gì đã xảy ra, đúng lúc nhìn thấy Trì Ương đang chạy và những con linh cẩu đuổi theo sau.
Cô chạy rất nhanh nhưng cũng không thể chạy qua được linh cẩu, chưa kể phía trước vách đá lại có thêm vài con linh cẩu tiến lại, Trì Ương đã bị bao vây.
“Đáng tiếc, giống cái xinh đẹp như vậy lại rơi vào tay linh cẩu.” Báo tuyết hứng thú vừa đi vừa nhìn quanh bờ vực.
Trì Ương thấy linh cẩu đè ngã mình, những con khác thì giữ chặt tay chân cô, mở ra như hình chữ đại, không cho cô cử động, những bàn tay bẩn thỉu sờ mó trên người cô, bên tai là tiếng cười thô tục của chúng.
Không ngờ mình không chết mà lại rơi vào tình cảnh như thế này.
“Thật mềm mại, hiếm khi thấy một giống cái cực phẩm như vậy.” Linh cẩu liếm lên làn da trần của cô, khiến Trì Ương cảm thấy buồn nôn.
“Để tôi chăm sóc cô thật tốt nhé.”
Trì Ương cắn chặt răng dùng sức, con linh cẩu đang giữ chặt tay cô không phản ứng kịp để cô rút được tay cầm dao ra, mũi dao chĩa thẳng vào ngực mình.
Dù có chết cô cũng không muốn trải qua sự nhục nhã này.
Trì Ương nhắm mắt lại, đâm mạnh về phía trái tim mình.
Con dao không hề rơi xuống như dự đoán, một bàn tay thon dài có lực nắm lấy cổ tay của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trì Ương mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy là đôi mắt xanh thẳm đang lẳng lặng nhìn cô.
Người đàn ông có gương mặt điển trai sắc nét, thân thể trần trụi, làn da trắng nõn, cơ bắp cuồn cuộn, đường nét hoàn mỹ. Trên đầu có đôi tai tròn dẻo dai, lay động nhẹ nhàng theo động tác.
Phần dưới quấn da thú, phía sau có đuôi dài lông trắng có vạch đen.
Một tay anh giữ chặt tay Trì Ương, ngăn cô tự sát, một tay khác nắm lấy cổ của linh cẩu, nâng hắn lên.
Những con linh cẩu còn lại chỉ dám đứng bên cạnh gầm gừ, nhưng không dám tiến lên.
“Còn có thể đứng dậy đi được không?” Mèo lớn hỏi cô.
“Có, có thể.” Trì Ương lập tức phản ứng lại, bò dậy nhặt xác con thỏ rồi lui vào phía sau mèo lớn.
Mèo lớn ném linh cẩu ra ngoài, rồi tự mình bước đi.
Trì Ương chỉ có thể cẩn thận theo sau, thỉnh thoảng quay đầu nhìn đám linh cẩu. Phát hiện chúng chỉ dám đứng im gầm gừ mà không dám theo sau, cô nhẹ nhàng thở phào.
Báo tuyết liếc nhìn Trì Ương đang theo sau, quần áo của cô đã bị linh cẩu xé rách, chỉ đủ để che đậy cơ thể.
Làn da trần trụi dính bùn nhưng không thể che giấu vẻ trắng muốt của cô, trong tay ôm xác thỏ đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro