Chương 30 - Sau Này Đừng Hòng Cô Ta Làm Người Tốt
Bất Ngờ Trên Đư...
Tử Y
2024-08-14 14:11:38
Dịch giả: ND Uất Kim Hương
Thẩm Thu Lệ không châm chọc nổi Thẩm Thu Bình, ngược lại còn bị em gái nói móc như thế, bà ta tức tối quay sang quát cô con gái Lâm Hạnh: "Con ranh kia, còn không bế em mày rồi nhanh cái chân lên à!”
Bà ta muốn kéo dài khoảng cách với ba mẹ con Thu Thu đây mà. Lâm Hạnh mặc một chiếc váy hoa nhí màu trắng trông lại càng đáng yêu vô hại, cô ta liếc Thu Thu và Thẩm Thu Bình một cái rồi mới nắm tay Lâm Cẩu Bảo bước nhanh theo mẹ.
Thu Thu thấy được sự kênh kiệu và thứ cảm giác bản thân mình hơn người khác từ trong mắt cô ta.
Thu Thu cũng bực lắm, nhưng cô vẫn túm lấy góc áo Thẩm Thu Bình để an ủi mẹ: "Mẹ, mẹ đừng giận!”
Thẩm Thu Bình siết chặt cái rổ trong tay, bà xoa mặt Thu Thu, khẽ thở dài nói: "Mẹ không giận.”
"Vậy tại sao mẹ lại thở dài?"
"Mẹ chỉ cảm thấy mình vô dụng quá, kết hôn đã bao nhiêu năm mà còn phải để nhà mẹ đẻ giúp đỡ kinh tế, hơn nữa..." Trên mặt Thẩm Thu Bình in hằn nỗi xót xa: "Đây là sinh nhật lần thứ sáu mươi của ông ngoại con, thế mà nhà mình lại không có tiền tặng cho ông một món quà đàng hoàng, làm mẹ cảm thấy mình rất vô dụng!”
Đây là nỗi buồn của mỗi người con có hiếu nhưng không thể hiếu kính ba mẹ chỉ bởi vì bản thân không đủ năng lực!
Thu Thu lay lay góc áo của Thẩm Thu Bình, mềm giọng an ủi: "Mẹ, chờ con và Đông Đông lớn lên, bọn con nhất định sẽ thay mẹ hiếu thuận với ông ngoại!”
“Được, mẹ chờ con và Đông Đông lớn lên!” Thẩm Thu Bình cố gắng mỉm cười, nỗi buồn trong lòng cũng vơi bớt.
Thế nhưng đoạn đường sau đó ba mẹ con không còn vui như lúc đi từ nhà nữa, ngay cả Thu Thu và Đông Đông cũng im lặng.
Để tránh ánh nắng mặt trời cuối chiều gay gắt, Thẩm Thu Bình dắt hai chị em Thu Thu đi vào đường tắt. Đó chỉ là một con đường đất rất nhỏ, Thẩm Thu Bình đi đằng trước gạt những cành cây chĩa ra ngoài cho hai chị em dễ đi hơn.
Thu Thu ngoan ngoãn đi theo chân mẹ, trong lòng thì cứ vướng bận mãi lời mẹ vừa nói. Nếu có thể tặng cho ông ngoại một ít lễ vật đàng hoàng thì tốt biết mấy, thế thì mẹ sẽ không tự trách bản thân nữa.
Đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên cô nghe thấy tiếng gì đó, nghe kĩ thì nhận ra đó là tiếng gà kêu cục ta cục tác. Thu Thu thấy lạ lắm, sao trong bụi cây lại có gà, trong đội có nhà nuôi gà thì quý nó như thần ấy, làm gì có chuyện thả nó ra vùng đồng cỏ heo hút thế này.
Cô tò mò nhìn vào bụi cây cách đó không xa, bụi cây lắc lư rất bất thường, Thu Thu nhỏ tiếng gọi mẹ: "Mẹ, mẹ chờ đã!”
Không đợi Thẩm Thu Bình trả lời, Thu Thu liền bước nhanh lại đó rồi rẽ bụi cây ra, đó là một con gà rừng đang dẫn theo một đám gà con tìm thức ăn giữa bụi rậm.
Mà kì lạ ở chỗ con gà rừng này cũng không sợ người, thấy Thu Thu mà chúng nó cũng không chạy, chỉ tiếp tục cúi đầu dùng chân bới lá rụng trên mặt đất.
Hai mắt Thu Thu sáng lên, cô nhanh tay túm lấy đuôi gà rừng rồi gọi mẹ mình: "Mẹ ơi, mau tới đây!”
Thẩm Thu Bình nghe tiếng con gái gọi dồn dập thì hoảng lắm, bà vội vã kéo theo Đông Đông chạy đến chỗ Thu Thu, khi nhìn thấy cả một đàn gà trong bụi cây thì sững người: "Sao chỗ này lại có gà rừng?”
Mà đám gà này không sợ người, thấy bọn họ đến mà vẫn đứng yên.
Thu Thu cong mắt: "Mẹ ơi, quà sinh nhật cho ông nội có rồi này!”
Thẩm Thu Lệ không châm chọc nổi Thẩm Thu Bình, ngược lại còn bị em gái nói móc như thế, bà ta tức tối quay sang quát cô con gái Lâm Hạnh: "Con ranh kia, còn không bế em mày rồi nhanh cái chân lên à!”
Bà ta muốn kéo dài khoảng cách với ba mẹ con Thu Thu đây mà. Lâm Hạnh mặc một chiếc váy hoa nhí màu trắng trông lại càng đáng yêu vô hại, cô ta liếc Thu Thu và Thẩm Thu Bình một cái rồi mới nắm tay Lâm Cẩu Bảo bước nhanh theo mẹ.
Thu Thu thấy được sự kênh kiệu và thứ cảm giác bản thân mình hơn người khác từ trong mắt cô ta.
Thu Thu cũng bực lắm, nhưng cô vẫn túm lấy góc áo Thẩm Thu Bình để an ủi mẹ: "Mẹ, mẹ đừng giận!”
Thẩm Thu Bình siết chặt cái rổ trong tay, bà xoa mặt Thu Thu, khẽ thở dài nói: "Mẹ không giận.”
"Vậy tại sao mẹ lại thở dài?"
"Mẹ chỉ cảm thấy mình vô dụng quá, kết hôn đã bao nhiêu năm mà còn phải để nhà mẹ đẻ giúp đỡ kinh tế, hơn nữa..." Trên mặt Thẩm Thu Bình in hằn nỗi xót xa: "Đây là sinh nhật lần thứ sáu mươi của ông ngoại con, thế mà nhà mình lại không có tiền tặng cho ông một món quà đàng hoàng, làm mẹ cảm thấy mình rất vô dụng!”
Đây là nỗi buồn của mỗi người con có hiếu nhưng không thể hiếu kính ba mẹ chỉ bởi vì bản thân không đủ năng lực!
Thu Thu lay lay góc áo của Thẩm Thu Bình, mềm giọng an ủi: "Mẹ, chờ con và Đông Đông lớn lên, bọn con nhất định sẽ thay mẹ hiếu thuận với ông ngoại!”
“Được, mẹ chờ con và Đông Đông lớn lên!” Thẩm Thu Bình cố gắng mỉm cười, nỗi buồn trong lòng cũng vơi bớt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng đoạn đường sau đó ba mẹ con không còn vui như lúc đi từ nhà nữa, ngay cả Thu Thu và Đông Đông cũng im lặng.
Để tránh ánh nắng mặt trời cuối chiều gay gắt, Thẩm Thu Bình dắt hai chị em Thu Thu đi vào đường tắt. Đó chỉ là một con đường đất rất nhỏ, Thẩm Thu Bình đi đằng trước gạt những cành cây chĩa ra ngoài cho hai chị em dễ đi hơn.
Thu Thu ngoan ngoãn đi theo chân mẹ, trong lòng thì cứ vướng bận mãi lời mẹ vừa nói. Nếu có thể tặng cho ông ngoại một ít lễ vật đàng hoàng thì tốt biết mấy, thế thì mẹ sẽ không tự trách bản thân nữa.
Đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên cô nghe thấy tiếng gì đó, nghe kĩ thì nhận ra đó là tiếng gà kêu cục ta cục tác. Thu Thu thấy lạ lắm, sao trong bụi cây lại có gà, trong đội có nhà nuôi gà thì quý nó như thần ấy, làm gì có chuyện thả nó ra vùng đồng cỏ heo hút thế này.
Cô tò mò nhìn vào bụi cây cách đó không xa, bụi cây lắc lư rất bất thường, Thu Thu nhỏ tiếng gọi mẹ: "Mẹ, mẹ chờ đã!”
Không đợi Thẩm Thu Bình trả lời, Thu Thu liền bước nhanh lại đó rồi rẽ bụi cây ra, đó là một con gà rừng đang dẫn theo một đám gà con tìm thức ăn giữa bụi rậm.
Mà kì lạ ở chỗ con gà rừng này cũng không sợ người, thấy Thu Thu mà chúng nó cũng không chạy, chỉ tiếp tục cúi đầu dùng chân bới lá rụng trên mặt đất.
Hai mắt Thu Thu sáng lên, cô nhanh tay túm lấy đuôi gà rừng rồi gọi mẹ mình: "Mẹ ơi, mau tới đây!”
Thẩm Thu Bình nghe tiếng con gái gọi dồn dập thì hoảng lắm, bà vội vã kéo theo Đông Đông chạy đến chỗ Thu Thu, khi nhìn thấy cả một đàn gà trong bụi cây thì sững người: "Sao chỗ này lại có gà rừng?”
Mà đám gà này không sợ người, thấy bọn họ đến mà vẫn đứng yên.
Thu Thu cong mắt: "Mẹ ơi, quà sinh nhật cho ông nội có rồi này!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro